Trần Chí Hồng hứng thú mà hỏi: "Dược liệu sai sót là điều khó tránh, hay là ngươi cân sai? Hoặc là bản thân dược liệu bị bay hơi cũng làm số cân hao hụt.”
"Không đâu!" Thanh niên gầy ốm lắc đầu nói: "Cứ cách một khoảng thời gian thì chúng ta sẽ kiểm kê dược liệu, mỗi loại đều nắm rất chắc. Từ sau khi tiểu tử kia đến khố phòng, số thuốc mới bị chênh lệch.”
"Chắc chắn chứ?" Trần Chí Hồng hơi kích động.
Mọi người cũng không nhịn được mà hưng phấn cả lên, mọi người vô thức nghĩ đến một khả năng, tên Ngụy Hàn trộm thuốc.
Trước kia hiệu thuốc cũng từng xảy ra chuyện này rất nhiều lần. Có học đồ tham lam không chịu được cực khổ, sau đó trộm chút dược liệu rồi âm thầm mang ra ngoài bán kiếm lời. Những kẻ ấy khi bị phát hiện đều sẽ chịu cực hình.
Đừng nói là đánh gãy tay, gãy chân, dù đánh chết người thì quan phủ cũng sẽ không quản. Nếu là Ngụy Hàn thật sự trộm thuốc thì kết cục của hắn sẽ rất thảm.
"Trần ca, ta đột nhiên nhớ tới một việc." Một tên mập cẩn trọng nói: "Mỗi lần ta gặp tên Ngụy Hàn đều thấy hắn nhai cái gì đó trong miệng. Lúc đó ta còn tưởng lại hắn nếm thử dược tính, nên không để ý nhiều.”
"Bây giờ suy nghĩ lại thì phần lớn thuốc thiếu cân đều là dược liệu ôn bổ. Có thể hắn không lấy để bán, chỉ để ăn thì sao? Trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy mà.” Mọi người nghe thế thì mỉm cười.
Trước kia đúng là có học đồ không hiểu chuyện, có ý định nuốt sống dược liệu để bồi bổ. Kết quả lại không hiểu được đạo lý thuốc có ba phần độc, chưa ăn được nhiêu đã bị bách thảo phát độc mà chết bất đắc kỳ tử, có thể nói là chết rất thê thảm.
Chẳng lẽ tên Ngụy Hàn cũng ngu xuẩn như thế?
"Như vậy thì tốt, không cần chúng ta động thủ thì hắn cũng tự tiêu đời.” Trần Chí Hồng tức giận: “Nhưng dược liệu thiếu cân nhiều như vậy, một mình hắn ăn hết sao? Nếu hắn thật sự làm vậy, sợ là đã bị độc phát chết rồi.”
"Cũng có thể hắn vừa ăn vừa trộm bán.”
“Đúng thế, tóm lại chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với hắn.” thế, có
"Ha ha, Trần ca cơ hội này không thể bỏ qua, vốn tưởng hắn sẽ biết khó là lui. Nhưng hắn đã cứng đầu như vậy thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác.”
“Đúng vậy, nếu để Bồ tiên sinh bắt được thóp của hắn trước mặt mọi người. Vậy thì có đánh gãy tay chân hắn rồi ném ra ngoài nuôi chó cũng không sao cả.”
Mọi người xôn xao, hưng phấn nghị luận.
Trần Chí Hồng cũng nhịn không được bật cười, chỉ điểm: "Các ngươi đều chú ý một chút, nếu xác nhận mọi thứ đều đúng thì hai ngày nữa chính là ngày chết của hắn.”
Ngày hôm sau Ngụy Hàn trực tiếp tìm tới Từ quản sự, xin ông ta cho nghỉ nửa ngày. Trong khố phòng không dễ sống, Từ quản sự cũng biết tình hình nên chẳng hỏi nhiều trực tiếp phê chuẩn.
Sau khi Ngụy Hàn ăn cơm trưa xong liền ra khỏi hiệu thuốc. Trước tiên tìm một con hẻm vắng người đổi lại trang phục rách rưới như nạn dân. Sau đó đến hiệu thuốc chi nhánh Trần thị cách đó hai con đường.
Trần thị có tổng cộng ba hiệu thuốc chi nhánh, quy mô của tiệm này nhỏ nhất. Thế nhưng người ra vào vô cùng tấp nập, ở đây không ai nhận ra Ngụy Hàn bẩn thỉu cả.
Hắn vừa vào đã bị gã sai vặt chặn lại: “Làm gì thế? Ăn xin thì ra ngoài, đây là hiệu thuốc không phải tửu lâu.”
"Tiểu ca, ta tới thử thuốc kiếm tiền, không phải ăn xin." Ngụy Hàn thay đổi giọng nói, khờ khạo mỉm cười.
"Thử thuốc đúng không?" Thái độ gã sai vặt hòa hoãn không ít, đưa hắn đến một gian phòng rồi nói: "Thử thuốc ở chỗ này đây, một lần 1 lượng bạc, sinh tử tự chịu."
"Thật sự sẽ được một lượng ư?” Ngụy Hàn tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Gã sai vặt vô ý thức nhếch miệng, trong lòng xem thường. Gã nghĩ mấy tên quỷ nhà nghèo có kiến thức thật hạn hẹp, một lượng bạc đã cảm thấy thỏa mãn. Có mạng mới xài được tiền chứ, mỗi ngày không biết phải khiêng bao nhiêu kẻ ra ngoài rồi?
“Đi thôi, đi thôi." Gã sai vặt không hứng thú hỏi thêm gì, trực tiếp khoát tay xoay người rời khỏi nơi đó.
Ngụy Hàn liếc mắt đánh giá căn phòng nhỏ một chút, phát hiện bên trong có một quầy thuốc. Một đại phu học việc đăng ký phát thuốc và bảy, tám nạn dân xếp hàng. Trong phòng kế bên cũng có mười mấy người đã thử thuốc, đang đợi kết quả.
Phần lớn bọn họ đều có thần sắc uể oải, có mấy kẻ còn chảy máu mũi hấp hối. Vài người thì ôm bụng lăn lộn dưới đất, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi. Bên cạnh có một đại phu học việc đang liên tục ghi chép cảm nhận của bọn họ.
Xem người thành chuột bạch, tàn nhẫn đến cùng cực.
“Ca hay là thôi đi. Nghe nói thử thuốc sẽ chết người đấy, mỗi ngày không ít người chết đâu.”
"Sợ cái gì, thân thể chúng ta đều khoẻ mạnh có gì phảisợ, một lần được một lượng bạc đấy."
"Chúng ta đi khiêng vác nặng nhọc, một tháng cũng được hai lượng bạc. Phú hào cũng có phát cháo, chúng ta không lo chết đói.”
“Cút đi, ngươi muốn uống cháo loãng thì đi đi, ông đây muốn ăn thịt.”
Có một đôi huynh đệ xếp trước Nguỵ Hàn đang khe khẽ bàn luận. Tuy giọng nói không lớn nhưng đã truyền khắp gian phòng nhỏ. Sắc mặt mỗi người mỗi khác, có người tâm không vững đã lùi bước.