"Chạy à, sao không chạy đi?" Phàn Đồ cười nói: "Trên người ngươi có hồn hương truy tung vạn dặm, trong vòng bảy ngày dù ngươi có tắm rửa một vạn lần, cũng đừng hòng thoát khỏi truy sát."
"Ha ha, bội phục, bội phục!" Thiết lão không thèm để ý khịt mũi coi thường: "Lão già ta tuổi đã cao sớm không quan tâm chết sống, các ngươi vì bắt ta mà huy động nhiều binh mã như vậy, thật sự là lợi hại!"
"Lão đầu, ngươi đừng nói nhảm nữa." Phàn Đồ không nhịn được nói: "Giao ra bảo bối ngươi đánh cắp trong vương phủ rồi buông tay chịu trói, có lẽ ngươi còn cơ hội để sống."
"Tướng quân tới hơi trễ." Thiết lão mỉa mai: "Vừa rồi ta đã tặng cho người khác, ngươi giết ta, cũng đừng hòng tìm được nó."
"Ngươi?” Sắc mặt Phàn Đồ biến đổi.
Gã tuyệt đối không ngờ rằng Thiết lão trốn tới đây không phải là muốn sống, mà muốn chuyển đồ đi.
"Ha ha ha, giết!”
Thiết lão càn rỡ cười lớn, hít sâu một hơi cầm một thanh đoản đao xông vào giữa đội kỵ binh, đoản đao trong tay điên cuồng chém giết.
"A a a!" Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên.
Các binh sĩ không sợ chết muốn vây quanh lão, thế nhưng tốc độ của Thiết lão quá nhanh. Cơ thể như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện. Đao kiếm đã chém trúng cơ thể lão nhưng chỉ chém trúng tàn ảnh.
Chỉ chốc lát, thân binh của Phàn Đồ đã tử trận thê thảm.
"Cút hết cho ta, để ta xử lý.” Phàn Đồ tức giận rít lên một tiếng, mọi người hoảng sợ liên tục tản ra.
Sau một khắc gã hung dữ kẹp lấy bụng ngựa, thần kích vạn cân trong tay điên cuồng lay động, trực tiếp xông tới chỗ Thiết lão.
Công kích của gã tựa như nhiếp thần chi lực, vòng xoáy gió lốc gào thét xung quanh. Chỉ thoáng chốc đã dồn Thiết lão vào chân tường, buộc lão phải chống đỡ.
“Đinh.” Tiếng sắt thép va chạm vang lên.
Thiết lão vốn đã bị thương còn bay ngược ra sau, đụng đỏ ba bức tường mới dừng lại. Máu tươi trong miệng tuôn trào, quả thực là sức cùng lực kiệt.
"Ha ha, quả nhiên Phàn tướng quân lợi hại!"
"Đáng tiếc, đồ vật ngươi tìm không có đâu.” Thiết lão vừa nôn ra máu vừa cười thảm.
Không đợi đến khi các binh sĩ bắt lão lại, liền nghiêng đầu trút hơi thở cuối cùng.
"Đáng chết!" Phàn Đồ tức giận đến mức mặt mũi tái nhợt.
Gã rõ ràng không dùng toàn lực, ít nhất cũng có thể bắt sống. Có thể là đối phương cố ý tìm chết, là muốn bảo vệ ai?
Sau một đêm ồn ào, ngày hôm sau huyện Thanh Sơn liền trở nên vắng vẻ.
Dân chúng làm ổ trong nhà không dám ra ngoài, dòng người trên đường cũng không nhiều, mỗi người đều mang thần sắc vội vàng.
Đầu đường góc ngõ, đâu đâu cũng có tiếng nghị luận.
Ngụy Hàn như thường lệ đến Chế tạo doanh, nhưng khi đi ngang qua cổng thành, lại phát hiện một đống người tụ tập chỉ trỏ. Lúc tới gần nhìn thì sắc mặt của hắn liền khó coi.
Trên cổng thành treo một cái đầu người, không phải là Thiết lão thì là ai nữa đây?
“Lão không chạy ư?” Đáy lòng Ngụy Hàn hiện lên một tia khiếp sợ, khó hiểu.
Theo lý thuyết Thiết lão nên trốn thoát mới đúng, vì sao lại thua. Trừ phi hết cách thì lão mới không còn đường để trốn, mới chịu cảnh chết hận trong huyện Thanh Sơn nhỏ bé này.
"Hắn chính là hung đồ náo loạn toàn thành đêm qua sao? Chỉ là một lão đầu tử, cũng không có gì thần kỳ cả. Rốt cuộc là mang thân phận gì mà gây ra náo động lớn như vậy?”
“Ha ha, không biết, nhưng hắn không tầm thường, bằng không Phàn Đồ đại nhân sẽ không tự mình lĩnh binh đuổi giết, cuối cùng đánh gục hắn ngay tại chỗ.”
“Lợi hại, có thể chết trong tay Phàn Đồ Tể, hắn coi như chết có ý nghĩa!”
Người qua đường xung quanh nhỏ giọng nghị luận, thỉnh thoảng chỉ trỏ.
Ngụy Hàn đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, lúc này trực tiếp lướt qua mọi người, thần sắc tự nhiên bước vào trong quân doanh, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Thiết lão đã chết, nhưng vẫn bị cắt bỏ thủ cấp treo ở cổng thành.
Tất nhiên đối phương có mục đích gì đó, ví dụ như tìm ra đồng bọn của lão?
Vừa nghĩ tới việc đêm qua Thiết lão đưa cho mình hộp gỗ, Ngụy Hàn mơ hồ đoán ra. Nếu ngay lúc này hắn để lộ ra vẻ phẫn nộ, sợ là sẽ bị người theo dõi.
"Người chết đã chết, đau buồn cũng không có ích gì."
“Lão gia tử đối với con có ân tình, ân này con muốn báo.”
"Ta thề ngày sau phải giết Phàn Đồ báo thù cho ngài, một năm không được liền năm năm, năm năm không được liền mười năm, mười năm không được ta liền chờ đến khi hắn già liền động thủ.”
“Tóm lại hộp gỗ ngài đưa cho ta, trước khi giết hắn thì ta tuyệt đối không mở ra, ngài cứ an lòng.”
Ngụy Hàn yên lặng nỉ non trong lòng, thuận tay lại xem bói cát hung cho mình một chút.
Sau khi phát hiện không có rủi ro nào, mới hoàn toàn bỏ qua chuyện cái chết của Thiết lão, tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp thợ rèn của mình.
Làm người bất tử, trong tương lai hắn sẽ còn từng bước tiễn đưa bằng hữu của mình. Bây giờ bắt đầu học thành thói quen, sau này cũng đỡ đau lòng hơn đôi chút.