"Ha ha!" Thôi Bân khinh thường nói: "Phụ thân của Tần Lương là phú thương Dự Châu, vừa chạy nạn đến huyện Thanh Sơn đã ổn định cuộc sống rồi. Mỗi ngày đều có thuốc bổ dâng tận miệng, chúng ta đâu có xứng so với người ta.”
"Đúng đấy, ta nghe nói phụ thân Tần Lương vừa mua mấy gian cửa hàng đấy."
"Buổi tối hắn không ngủ trên giường lớn, sống trong tiểu viện ngoài hiểu thuốc có ba gian, còn có người hầu hạ.”
“Chúng ta ngay cả ăn no cũng không dám hy vọng xa vời, làm sao so với hắn?"
Các thiếu niên nhỏ giọng nghị luận.
Hào quang trong mắt Vương Thiết Trụ lập tức ảm đạm xuống. Ngụy Hàn vừa nghe chuyện phiếm, vừa cảm thấy hứng thú.
Tần Lương hiện tại là Luyện Lực cảnh sơ kỳ đỉnh phong? Một cánh tay có thể nâng được 100kg ư?
Hệ thống tính toán hắn cũng là Luyện Lực cảnh sơ kỳ, tiến độ là 5,7%. Hắn đã từng lặng lẽ thử qua lực đạo, một cánh tay của hắn tối thiểu có thể nâng được 250 - 300kg.
Sức lực của hai người lại chênh lệch như vậy sao?
"Sức mạnh của Luyện Lực cảnh phân chia thế nào?" Ngụy Hàn hiếu kỳ hỏi thăm.
"Ta biết!" Vương Thiết Trụ suy nghĩ, chậm rãi mà nói: "Vương giáo đầu nói một cánh tay nhấc lên được 100kg là Luyện Lực cảnh sơ kỳ, 200kg là trung kỳ, 300kg là hậu kỳ, 400kg là viên mãn, 500kg là cực hạn đến mức đó thì sắp đột phá Luyện Bì cảnh rồi.”
Ngụy Hàn nghe vậy sắc mặt cổ quái. Điều này không thích hợp, cũng có chỗ không hợp lý. Một người bình thường chỉ có thể nâng 500kg là cực hạn rồi sao?
Nhưng hắn vẫn có cảm giác không phải, và hệ thống cũng xếp hắn ở mức Luyện Lực cảnh sơ kỳ còn gì? Chẳng lẽ cực hạn của hắn và người bình thường không giống nhau sao?
“Còn một khả năng, người bình thường không có tinh lực dồi dào như hắn, cũng chẳng có sự kiên nhẫn tỉ mỉ đi thử từng giới hạn một.”
“Vì thế mọi người chỉ ước lượng đoán chừng dựa vào con số truyền thống, đại khái là cứ đạt đến 500kg thì sẽ bắt đầu đột phá.”
“Đó vẫn chưa phải là cực hạn, chỉ mới là mức độ thấp nhất. Hơn nữa với mức độ này không cách nào hoàn thành Luyện Bì được.”
Ngụy Hàn suy tư một trận liền hiểu ra huyền cơ trong đó. Hắn dám khẳng định trăm phần trăm khẳng định, phán đoán của mình là đúng. Con cháu thế gia có quyền có thế tập võ, giới hạn ngàn cân không phải cực hạn.
Mà đối với Ngụy Hàn bật hack tu luyện mà nói, đó chỉ là bước đệm đầu tiên mà thôi.
Bật hack nhân sinh, luôn luôn điều khiến lòng người vui sướng. Hai mươi lượng bạc mở được x10 tốc độ treo máy. Mỗi ngày sự thay đổi về thực lực của Ngụy Hàn đều vô cùng khủng khiếp, đến mức cuộc sống tạm bợ hiện tại rất thư thái.
Không cần chăm học khổ luyện, không cần ra sức làm việc!
Mỗi ngày chỉ ở trong khố phòng đi qua đi lại, nhấm nháp các loại dược liệu bổ dưỡng là có thể thu được kết quả người khác nỗ lực gấp trăm lần. Mỗi một ngày chứng kiến chính mình cường đại hơn khiến đáy lòng hắn vô cùng thoải mái.
Nhưng thư thái chỉ được ngấy ngày, phiền phức lại lặng yên kéo tới.
Một ngày chạng vạng tối, sau khi hắn chuẩn bị kết thúc công việc đi nhà bếp ăn cơm. Trần Chí Hồng mang theo mấy tiểu đệ, cùng chưởng quỹ hiệu thuốc Bồ Hưng Hiền và Từ quản sự, cùng nhau ngăn hắn lại.
"Bồ tiên sinh, Từ quản sự!" Ngụy Hàn kinh ngạc chắp tay: "Các ngài đang làm gì vậy?"
"Đừng nói nhảm, trước cứ giữ hắn lại, kiểm tra cho ta!" Trần Chí Hồng vung tay lên, mấy tiểu đệ hùng hổ như lang sói nhào đến.
Bọn họ đè chặt Ngụy Hàn, sau đó giở trò bắt đầu soát người.
"Các ngươi?" Ngụy Hàn ra vẻ kinh sợ, đáy lòng không hoảng hốt chút nào.
Từ lâu hắn đã sớm dự liệu rằng sẽ bị người khác nhắm vào, nên đã chuẩn bị tâm lý. Dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Hỗn Nguyên Công đã đột phá tiểu thành, Ngũ Quyết Cầm đã đạt được tinh thông, một tay của hắn đã nhấc được hơn 650kg.
Nếu như hắn thật sự muốn phản kháng mà nói, đưa tay ra là có thể ném bay mọi người. Đám học đồ trói gà không chặt này, sao có thể ghìm chặt được hắn chứ?
“Trần ca, không có!"
"Kỳ quái, không có cái gì cả."
Các tiểu đệ tìm kiếm trước sau một trận, sắc mặt ảo não khó coi lắc đầu. ,
"Làm càn." Lúc này Từ quản sự cả giận nói: "Đã lục soát không được gì thì buông bay, muốn hàm oan người ta sao?”
"Buông tay!" Bồ Hưng Hiền cũng nghiêm túc hừ lạnh một tiếng.
Lúc này các tiểu đệ mới lúng túng cười ngượng ngùng buông tay.
Ngụy Hàn mặt mũi tràn đầy khiếp sợ chất vấn: "Từ quản sự, Bồ tiên sinh, đã có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các ngài xem tại hạ là kẻ trộm sao?”
"Còn không phải ư?" Từ quản sự tức giận cười lạnh: "Có vài kẻ nghĩ rằng ngươi trộm thuốc, cáo trạng với Bồ tiên sinh kéo chúng ta đến đây soát người ngươi.”
"Cái gì?" Ngụy Hàn kinh ngạc kêu oan: "Bồ tiên sinh, ngài không thể nghe kẻ khác nói bậy, trước nay ta chưa từng làm chuyện đó.”
“Tiểu tử kia!” Trần Chí Hồng thẹn quá thành giận nói: "Ngươi cho rằng hôm nay lục soát không ra thì ta sẽ hết cách với ngươi đúng không?”
"Đều im miệng cho ta!" Bồ Hưng Hiền hừ lạnh một tiếng đánh gãy lời tranh cãi của mọi người.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Trần Chí Hồng, lạnh giọng nói: "Là ngươi kiên quyết thề rằng hắn là kẻ trộm, thì phải cầm chứng cứ đến chứ không phải đổi trắng thay đen.”