Trận này nháo kịch buồn cười này đột ngột bắt đầu cũng đột ngột kết thúc. Đám người Trần Chí Hồng cho rằng đã nắm chắc phần thắng đối phó được với Ngụy Hàn, ai ngờ lại bị hắn dùng dăm ba câu để ngăn cản.
Chưa đến nửa ngày, chuyện này đã lan khắp hiệu thuốc. Đợi đến rạng sáng ngày hôm sau, khi các tạp dịch ngồi trước phòng bếp ăn sáng, có rất nhiều người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Ngụy Hàn.
“Tam đẳng đại phu học việc, thật là lợi hại.” Vương Thiết Trụ ngồi xổm bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Nguỵ ca, ngươi làm thế nào vậy? Ta nghe nói chưởng quỹ tự mình lên tiếng, hứa rằng ngươi mà thông qua khảo hạch sớm sẽ tiến vào hiệu thuốc học nghệ đấy.”
"Đúng vậy Ngụy ca, ngươi thật lợi hại, khiến người ta hâm mộ chết mất.” Hai mắt Thôi Bân toả sáng.
Hai thiếu niên đồng hương đã vô thức coi hắn làm đầu lĩnh.
“Không có gì, các ngươi cứ học thuộc ‘Phân biệt dược liệu cơ sở' là được rồi.” Ngụy Hàn không thèm để ý cười nói, tiếp tục ăn cơm.
“Này.” Thôi Bân nhức đầu: “Quyển sách dày như vậy, nửa năm chưa chắc đã học xong.”
"Cũng do Ngụy ca ngươi lợi hại." Vương Thiết Trụ nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhưng ngươi làm mất lòng bọn người Trần Chí Hồng, bọn họ tuyên bố sẽ làm ngươi đẹp mặt, ngươi đi đứng phải cẩn thận hơn đó.”
"Ừm!" Ngụy Hàn nghiêm túc gật đầu.
Đúng là nên cẩn thận một chút, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Dù bản lĩnh của hắn đã tăng vọt, mạnh hơn của võ giả Luyện Lực cảnh đỉnh phong bình thường. Nhưng hắn không có kinh nghiệm thực chiến, càng chưa học qua quyền cước đao kiếm.
Một khi bị đánh lén, vẫn vô cùng nguy hiểm. Cho nên Ngụy Hàn không thể kiêu ngạo tự mãn, phải tiếp tục bo bo giữ mình. Nhưng thiên phú về y dược thì hắn sẽ không giấy, nhất định phải để lộ con át chủ bài này ra càng sớm càng tốt.
“Ha ha, học thuộc lòng có gì hay? Ốm yếu quê mùa như ngươi, Tần ca ta chưởng một cái đã lăn đùng ra rồi.”
“Ha ha ha, một số kẻ cả đời cũng chỉ có thể làm tam đẳng đại phu học việc.”
“Không tệ nhưng không phải ai cũng có thể vừa học văn vừa học võ như Tần ca chúng ta, tương lai nhất định sẽ là Thần y Diệu Thủ của huyện Thanh Sơn.”
Cách đó không xa, mấy cái người thiếu niên khiêu khích cười lạnh. Tần Lương đang bị bọn họ chen chúc nịnh bợ, vô cùng lãnh ngạo nhìn về phía Ngụy Hàn một cái. Thế nhưng Ngụy Hàn không hề có hứng thú đấu trí với mấy tiểu hài tử này, hắn chỉ cười một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Các thiếu niên cảm thấy không khích tướng được hắn, ăn cơm cũng chẳng thấy ngon nữa.
. . .
Sau khi ăn điểm tâm xong, Ngụy Hàn đến đại sảnh của hiệu thuốc Trần thị. Trước kia chỉ bận rộn làm việc ở hậu viện, rất ít khi đến đại sảnh nhìn qua.
Nơi đây được ngăn cách này năm gian phòng chính, trong đó có bốn gian đã có đại phu khám bệnh. Bệnh nhân đứng bên ngoài xếp thành hàng dài, hơn mười thấy đại phu học viện đang bận rộn tới lui.
Có người bưng trà rót nước, có người chiếu theo đơn mà bốc thuốc. Không có ai thèm để ý đến Ngụy Hàn, nhìn thấy hắn tới cũng chẳng nói gì cả. Không ít người tỏ rõ thái độ thù địch.
“Thấy kỳ lạ sao?” Bồ Hưng Hiên đột nhiên lên tiếng.
Ngụy Hàn quay đầu lại, chắp tay nói một câu: “Xin chào Bồ tiên sinh, không biết lời ngài vừa nói có ý nghĩa gì?”
“Trên dưới hiệu thuốc chúng ta có tổng cộng ba trăm người, quan hệ nội bộ rất phức tạp.” Bồ Hưng Hiền chậm rãi nói: “Hiện tại đại tiểu thư đang làm gia chủ của Trần thị, ta là người được nàng uỷ thác trách nhiệm mà đề bạt lên. Nhìn thì quyền cao chức trọng, nhưng thật ra cũng chỉ là người làm công.”
“Hiệu thuốc vẫn là sản nghiệp của Trần thị, cả ba chi nhánh đều có đại phu thuộc họ hàng Trần gia, đa số vị trí then chốt đều là người của bọn họ.”
“Vì thế những người khác họ rất khó vươn lên trong hiệu thuốc, hoặc là khiêm tốn an phận, hoặc là ở rể Trần gia, không phải vậy thì sẽ thu hút địch ý của bọn họ, tựa như ngươi và ta vậy.”
Ngụy Hàn bừng tỉnh hiểu ra, trong lúc lơ đãng đã bị cuốn vào cuộc nội đấu rồi. Hiệu thuốc Trần thị giống với dạng tập đoàn đa nhiệm ở Lam Tinh, phe phái mọc lên như nấm sau mưa, không ngừng tranh đấu.
Bồ Hưng Hiền và Từ quản sự đều là người thuộc phe khác phái. Hoặc cũng có thể là do đại tiểu thư nâng đỡ lên, trở thành công cụ tranh đấu với huynh đệ nhà mình.
Không hề nghi ngờ, Bồ Hưng Hiền cùng Từ quản sự đều xem như họ khác phe phái, mà lại rất có thể là Trần gia đại tiểu thư đến đỡ lên, cùng nhà mình huynh đệ nội đấu công cụ người.
Từ quản sự coi trọng hắn mới phân phó hắn đến khố phòng. Xem như Ngụy Hàn đã gia nhập phe khác họ, những người khác sao có thể nhìn hắn thuận mắt cho được. Ngụy Hàn lại không thèm để ý chuyện này, hắn không có hứng thú với đấu tranh nội tộc.
Hắn chỉ là muốn tập võ học y, trường tồn đến thiên hoang địa lão mà thôi. Kẻ nào dám đụng đến hắn, tất nhiên hắn sẽ không nương tay. Bồ Hưng Hiền cũng không nhận ra ý tứ thật sự của hắn, thuận miệng giới thiệu tình hình hiện tại.
Sau đó đưa ra một quyển sách rồi nói: “Ngươi là người có thiên phú, đây là ‘Bản thảo kinh Trần thị', ngươi cất cho kỹ, nhớ phải dụng tâm nghiên cứu.”