Thế nhưng Bồ Hưng Hiên lại không dễ bị lừa như thế, ông ta chau mày nhìn về phía Ngụy Hàn hỏi: "Hắn nói sự thật?"
"Cứ xem là thế đi!" Ngụy Hàn bình thản nói: “Nhưng ta không làm loạn, chỉ bốc thuốc thôi mà, chẳng lẽ phải dùng cân?”
Dáng vẻ hắn tràn ngập sự vô tội chọc giận mọi người.
“Nhìn đi.” Trần Chí Phi cười lạnh: “Chưởng quỹ ngài thấy chưa? Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này chỉ biết mạnh miệng, ta không nói oan cho hắn chứ?”
Bồ Hưng Hiền không thèm quan tâm đến gã, kinh ngạc mở một gói thuốc ra. Trên gói thuốc có đút kèm một toa thuốc, phía trên là thang thuốc Quế chi tham nhung điển hình. So sánh dược liệu trong gói thuốc với đơn kê, Bồ Hưng Hiền bỗng mỉm cười.
"Mấy người các ngươi, cứ cân lại mỗi phần trong gói thuốc, là biết có đúng hay không ngay.” Bồ Hưng Hiền dặn dò đám người Trần Chí Phi.
“Vâng.” Đám học đồ không dám thất lễ, liền tiến lên.
Trần Chí Phi nhận lấy phương thuốc, cười lạnh nói: “Đây là phương thuốc Quế chi tham nhung của đại phu Lưu, chủ yếu là ôn bổ trung khí, giải trừ tà khí. Ở đây có Quế Chi 4 tiền, Chích Cam Thảo 4 tiền, Bạch Thuật 3 tiền, nhân sâm 3 tiền, Can Khương 3 tiền. . ."
Trần Chí Phi vừa đọc, các học đồ vừa tách dược liệu trong gói thuốc ra cân sau đó báo lại trọng lượng.
"Quế Chi 4 tiền!"
"Chích Cam Thảo 4 tiền!"
"Bạch Thuật 3 tiền!"
"Nhân sâm 3 tiền!"
Đám học đồ báo cáo từng câu rất rõ ràng, mạch lạc.
Nhất thời khiến toàn bộ tiền sảnh lặng ngắt như tờ, dù là đại phu hay đám người Trần Chí Phi đều đang lặng lẽ chết trân.
“Cái gì? Sao lại thế này? Tay không bốc thuốc mà không hề sai sót ư? Quá biến thái rồi?”
“Bản lĩnh này ta chỉ thấy ở một lão dược sư bảy chục tuổi, ngay cả ta bốc thuốc đã hai mươi năm cũng không dám chơi như vậy, hắn có thể làm được sao?”
“Điên rồi, hay chỉ là trùng hợp thôi?”
Mọi người kinh hãi chỉ trỏ, ánh mắt bọn họ nhìn Ngụy Hàn như thấy quỷ. Hắn còn rất trẻ, cùng lắm là mười bốn tuổi mà thôi. Dù hắn học bốc thuốc từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc luyện ra được loại thủ đoạn này, rốt cuộc là vì sao hắn làm được?
"Trùng hợp, khẳng định là trùng hợp!" Trần Chí Phi không cam lòng nói: "Cân! Tiếp tục cân cho ta, một bao cũng không bỏ qua, ta cũng không tin hắn sẽ không ra sai."
Đám học đồ tất nhiên cũng không dám thất lễ!
Bọn họ cũng nhìn ra bản lĩnh của Ngụy Hàn, đúng là hắn đã tay không bốc thuốc. Nhưng loại thủ pháp này không có tính chính xác của cân, lỡ như sai thì sao?
Mọi người ôm tâm thái hoài nghi, liên tục mở gói thuốc ra cân lại. Kết quả hết bao này đến bao khác đều rất chuẩn xác, không sai một ly nào cả.
Nhưng đến một bao cuối cùng, Trần Chí Phi so sánh con số cùng với các vị học đồ khác thì thấy khác biệt.
"Chưởng quỹ, có rồi!" Trần Chí Phi hưng phấn hô to.
Mọi người thấy thế liền cảm thấy có chút hứng thú.
Bồ Hưng Hiền tiếp nhận toa thuốc xem xét, nhịn không được nhíu mày. Trên đó viết một phần 《 Cố Bản Tam Thông Thang , trong đó có Đan Tham, Xuyên Khung, Cát Căn, Quế Chi, Cam Thảo, nhân sâm, Mạch Đông, Ngũ Vị Tử, Bạch Thuật, Phục Linh, Phụ Tử tổng công 11 dược liệu.
Mỗi phần dược liệu đề rất rõ ràng, riêng Cam Thảo lại hơi khó xem. Vì mực bị nhoè hoặc do chữ xấu nên đọc không ra. Liều lượng Cam Thảo có phần giống 3 tiền, cũng có phần giống năm tiền.
"Chưởng quỹ!" Trần Chí Phi cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Bản Thảo Kinh trên ghi chép 《 Cố Bản Tam Thông Thang 》 bên trong Cam Thảo dùng ba tiền, tiểu tử này bốc năm tiền!"
Lời vừa dứt, thì bầu không khí trong hiệu thuốc lập tức thay đổi. Bốc sai thuốc giống như thả một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, nhất thời khơi dậy làn sóng, khiến mọi người chỉ trỏ.
"Ái chà chà!" Trần Chí Phi cười lạnh châm chọc: "Ta còn tưởng rằng có bản lãnh lợi hại, không ngờ vẫn sai, thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Ha ha ha, tên đó không đáng tin, vừa học được một hai chiêu đã vội vã đi khoe kỹ năng, bây giờ đã làm hỏng chuyện rồi đó.”
“Đây là thuốc cho bệnh nhân, lỡ bốc lộn thuốc khiến người ta mất mạng thì sao? Dù không chết người nhưng hiệu quả chữa trị không được đảm bảo thì thế nào?”
“Chưa học bò đã đòi học chạy, chưỡng quỹ xem đi. Nếu không trách phạt thì các học đồ khác sẽ làm theo, thanh danh trăm năm của hiệu thuốc chúng ta sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.”
Đám người chung quanh mồm năm miệng mười chỉ trích.
Sắc mặt Bồ Hưng Hiền trở nên cổ quái, đưa toa thuốc cho một học đồ ở cạnh: “Truyền xuống để mỗi người nhìn đi.”
“Vâng.” Học đồ khom lưng đáp ứng, nhanh chóng làm theo.
Mọi người không hiểu Bồ Hưng Hiền định làm gì nhưng vẫn chăm chú nhận lấy phương thuốc rồi cùng nghiêm túc nhìn lại.
"Chưởng quỹ còn muốn bao che hắn?" Trần Chí Phi bất mãn nói: "Mọi người đều đã biết về phương thuốc này? Hơn nữa ở đây có ai mà không bốc thuốc ở tiền sảnh nhiều năm, đều là tay bốc thuốc thiện nghệ. Tuy liều lượng Cam Thảo hơi khó đọc nhưng học thuộc lòng ‘Bản thảo kinh Trần thị’ thì ‘Cố Bản Tam Thông Thang’ có chứa 3 tiền Cam Thảo, không phải năm tiền.”
"Không sai, xác thực như thế!"
"Chữ đại phu xấu cũng là chuyện thường, nhưng chúng ta bốc thuốc không vì thế mà không nhận ra, luôn phải ghi nhớ phương thuốc đúng mới được.”
“Trẻ tuổi hay nông nổi, còn chưa học thuộc Bản thảo kinh đã muốn bốc thuốc, nào có đơn giản như vậy?”
"Ba tiền hay năm tiền đều không phân biệt được sao? Tuy chữ viết mơ hồ, mực bị nhoè, nhưng vẫn dễ phân biệt mà.”
Chúng học đồ ồn ào phụ hoạ.
Bồ Hưng Hiền lại không thèm để ý đến thái độ của bọn họ, nhìn về phía Lưu đại phu tóc bạc trắng hỏi: “Lão Lưu, phương thuốc này do ngươi kê, tự ngươi nói đi.”
"Cái này?" Lưu đại phu có vẻ hơi xấu hổ, trầm mặc một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: “Liều lượng Cam Thảo bên trong dược phương này đúng là năm tiền, không phải ba tiền đâu, vị huynh đệ ấy không bốc sai.”
“Hả? Sao có thể như vậy?"
Đám người Trần Chí Phi đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.