Hắn phải tận khả năng để cho mình để khiêm tốn mới được. Hắn chẳng phải loại coi trời bằng vung như Long Ngạo Thiên, tự cho là mình có hệ thống liền lật trời quậy đất.
Bất tử không có nghĩa là vô địch, hiện tại hắn trói gà còn không chặt nữa là. Nếu như bí mật của hắn bại lộ, sẽ có rất nhiều người muốn nghiên cứu hắn.
Không giết được ngươi thì sao chứ? Chẳng lẽ trói ngươi vào cục sắt rồi ném xuống biển còn lo không giải quyết được ngươi? Đến lúc đó hắn sẽ chết đi sống lại cả triệu lần dưới biển, cảm giác đó không dễ chịu chút nào đâu.
“Đủ rồi, đủ rồi, đủ người rồi, kẻ nào không được chọn là do xui thôi, tất cả giải tán đi.”
"Tên nào ký tên xong rồi thì theo ta, về sau tất cả các ngươi đều giống nhau. Tới hậu viện rửa mặt thay y phục, lát nữa chưởng quỹ còn dặn dò nữa đó, nhanh cái chân lên đi.”
Sau một trận bận rộn, quản sự áo xanh chọn được ba mươi thiếu niên. Ông ta dẫn mọi người đi vào trong hiệu thuốc, đây là một gian nhà rộng lớn. Trước sau có ba tiểu viện, chiếm diện tích mười mấy mẫu đất lớn.
Trong tiệm người ra vô như thoi đưa, trong không khí tràn ngập mùi thuốc. Đại phu, dược đồng liên tục bận rộn, bệnh nhân xếp thành hàng dài chờ bốc thuốc.
Hậu viện cũng vô cùng náo nhiệt, có hộ vệ đang luyện võ, có học trò đang nấu thuốc, còn có tạp dịch đang phơi thuốc. So nơi này với thế giới đáng sợ loạn lạc bên ngoài thật sự là một trời một vực.
Trong mắt các thiếu niên nhất thời hiện lên một tia sáng. Ngay cả Nguỵ Hàn cũng không nhịn được mà cảm thấy hứng thú: “Nơi này không tệ đâu.”
Sau nửa giờ tắm rửa sạch sẽ, ba mươi thiếu niên đã thay sang y phục sạch sẽ. Cung kính xếp thành ba hàng trong hậu viện hiệu thuốc Trần thị.
Bên cạnh quản sự áo xanh có thêm một người trung niên. Người đó mặc một trường bào màu đen khoác tên áo choàng đậm màu. Dáng vẻ trầm ổn nho nhã, trong ánh mắt toát lên sự sắc bén và tỉ mỉ.
“Thất thần gì thế?” Quản sự áo xanh quát lớn: “Đây là chưởng quỹ hiệu thuốc chúng ta, đại phu Bồ Hưng Hiền. Ngài ấy là thần y diệu thủ nổi danh ở huyện Thanh Sơn, còn không mau chào hỏi đi.”
"Chào chưởng quỹ!"
"Chào Bồ đại phu!"
Các thiếu niên chào hỏi lộn xộn.
Bồ Hưng Hiền cũng không thèm để ý, gật đầu hiền lành nói: "Hiệu thuốc chúng ta không có quá nhiều quy tắc, tạp dịch học viện phải thức lúc gà gáy. Ban ngày làm việc lặt vặt quét tước, phơi thảo dược, bưng trà rót nước. Chạng vạng tối tập võ luyện thân, còn phải dành thời gian để học thuộc lòng dược điển.”
"Người mới nhập môn có ba tháng khảo hạch, đến lúc đó sẽ căn cứ biểu hiện của các ngươi phân phối đến các nơi. Hoặc là đi làm hộ vệ thuộc đội hộ vệ, hoặc là ra ngoài thôn trấn hái lượm dược liệu, cuối cùng là ra sảnh trước làm học trò đại phu.”
"Tóm lại, vận mệnh của các ngươi nằm trong tay các ngươi, muốn trở thành người thế nào đều phải dựa vào nỗ lực.”
Được khích lệ như thế, trong mắt các thiếu niên lần nữa bừng cháy lên ước vọng về tương lai. Bồ Hưng Hiền hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đây chỉ là lời dặn dò nhập môn theo thông lệ cho tạp dịch mới mà thôi.
Sau khi nhìn khắp một lượt, Bồ Hưng Hiền liền xoay người rời đi, vứt lại một câu: "Nể tình các ngươi vừa tới, hôm nay sẽ sắp xếp ít việc thôi. Từ Tứ, trước tiên đưa bọn chúng đi sắp xếp chỗ ở, sau đó đi ăn cơm.”
“Dạ.” Quản sự áo xanh cung kính đáp, nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Ba mươi thiếu niên được phân làm ba phòng lớn, mỗi phòng lại có mười người, mỗi người chỉ có một chỗ nằm ngủ nhỏ hẹp.
Bên trong gian phòng tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi hôi mốc meo chua lè, không gian sống có thể nói là khá tệ. Ngay sau đó là ăn cơm, trong hiệu thuốc có phòng ăn nhưng chỉ có các đại phu mới vào được.
Hộ vệ, tạp dịch chỉ có thể ngồi xổm dưới bếp mà ăn. Từng thùng canh, bánh thịt, bánh bao không nhân, mì trộn được bày trực tiếp dưới đất. Lại thêm đồ ăn chua cay ngon miệng đặt trên bài thực sự đã khiến các thiếu niên há hốc miệng.
Tuy chỉ là những đồ ăn đơn giản, nhưng lấp đầy cái bụng đói đã khiến cả người Ngụy Hàn dễ chịu không ít. Đói bụng hai tháng, cuối cùng đã được ăn cơm no, quả là không dễ dàng gì.
"Hiệu thuốc Trần gia có đãi ngộ thật tốt, rốt cuộc ta đã được ăn no. Hu hu hu, đáng tiếc phụ mẫu ta đều đã chết.”
"Đừng có khóc nhè, cẩn thận coi chừng Từ quản sự đuổi ngươi ra."
"Đúng đấy, đừng bày ra vẻ mặt thê thảm. Chúng ta vào đây làm tạp dịch, vi phạm quy tắc rất dễ bị đuổi đi.”
Các thiếu niên thận trọng bàn luận.
Có một thiếu niên gầy đen đẩy Nguỵ Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tên Ngụy Hàn thật sao? Ta tên Vương Thiết Trụ, cũng là huyện Đồ Sơn, nhà ở thôn Thiết Ngưu."
"Ta tên Thôi Bân, cũng ở huyện Đồ Sơn." Lại một thiếu niên thanh tú khác đến.
Ở một nơi xa lạ chưa quen thuộc lắm, đồng hương luôn là một trong những mối quan hệ dễ dàng thân cận. Ngụy Hàn lễ phép gật đầu một cái, ba người cũng coi như đã quen biết, liền vô thức kết thành một nhóm nhỏ.
Sau đó nhìn quanh bốn phía, các nhóm nhỏ khác cũng bắt đầu hình thành.