Môn công pháp này cũng thật sự rất thần kỳ, các loại kỹ xảo biến đổi thân hình khí chất bề ngoài đều được hắn học được nhờ vào hình thức treo máy. Tin rằng chỉ cần học đến max cấp, nhất định sẽ mang lại cho hắn một bất ngờ không nhỏ.
Cho nên mấy ngày nay hắn phải chuẩn bị một số thứ, để dành ngân lượng, nguyên liệu dịch dung, nghiên cứu bản đồ, y phục để ngụy trang, vũ khí giết người, phấn độc. Chợ đen là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Ngụy Hàn là một người mưu cầu cuộc sống trường sinh, làm sao có thể mạo hiểm được. Nếu không nắm chắc trăm phần trăm, sẽ không tuỳ tiện đến chỗ đó được.
Lúc xế chiều, Ngụy Hàn trực tiếp đến tìm Từ quản sự xin nghỉ, sau đó lại nghe ngóng tình hình chợ đen từ những người xung quanh, cuối cùng tự mình đến thành nam nhìn thêm vài lần.
Chợ đen đúng là khu lều lớn nhất ở thành nam, nằm tại trung tâm khu vực. Cảnh tượng ở đây dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, phân, nước tiểu, thi thể, loạn dân, ăn mày, chỗ nào cũng có vô cùng lộn xộn.
Những túp lều được xây vô cùng lung tung, vốn chẳng có trực tự gì cả, có thể nói là mạng lưới đường đi rất phức tạp. Nếu không phải người sống lâu ở đây, khi tiến vào nhất định sẽ bị lạc.
Mỗi góc đường đều có không ít người tụ tập, bọn họ là lưu manh bang phái hoặc là tráng hán nhàn rỗi. Ánh mắt của họ không hề tốt, đánh giá mỗi người đi đường tựa như đang lựa chọn dê béo vậy.
Ngụy Hàn bỏ ra toàn bộ hai ngày thời gian, mới hiểu rõ đường đi nước bước ở thành nam. Sau khi định ra bốn, năm đường rút lui an toàn mới hài lòng đặt mua những thứ khác.
. . .
Thành tây có thương hội Thiên Bảo, trong phòng khách quý lầu hai đang có người bên trong.
Ngụy Hàn và một thương nhân trung niên phúc hậu ngồi đối diện thưởng trà, trên bàn còn bày đầy các hộp quà tặng.
"Ngụy lão đệ, những thứ này của ngươi đều là đồ tốt, thật sự muốn bán đi sao?” Người đang nói là Lý quản sự của thương hội Thiên Bảo. Lần trước ông ta cũng là người đưa tặng lễ đến khi nghe tin Bồ Hưng Hiền thu đồ đệ.
Vì chuyến đi chợ đen lần này, Ngụy Hàn cần chuẩn bị rất nhiều đồ. Trong tay lại không có quá nhiều bạc, mới nghĩ đến việc bán tặng lễ. Bồ Hưng Hiền đã giao toàn bộ cho hắn xử trí, Ngụy Hàn liền có quyền bán/
Chỉ giữ lại những đồ hắn dùng được, còn những thứ xa hoa đắt giá không mấy hữu dụng thì bán đổi lấy tiền.
"Lý lão ca thứ lỗi, gần đây ta đắc tội với tiểu nhân. Muốn mua vài món đồ phòng thân, ta đã thảo ra danh sách này, phiền huynh đặt mua giúp ta.” Ngụy Hàn cười giải thích, tiện tay đưa tới một trang giấy.
Lý quản sự kinh ngạc một chút liền vội vàng thu trang giấy vào.
Sau khi trầm tư một lát, ông ta cười nói: “Được, ta sẽ sai người đi làm ngay.”
Rồi vỗ tay mấy cái, lập tức có gã sai vặt mang hộp quà đi. Sau khi được các giám định sư chuyên nghiệp của thương hội Thiên Bảo đánh giá. Những thứ Ngụy Hàn mang đến có giá là 2300 lượng.
Những lần trước giết người kiếm được mấy trăm lượng, khấu trừ phí tổn kim nguyên bảo thì Ngụy Hàn tiết kiệm được 3462 lượng. Ngay sau đó, Lý quản sự cho người bưng ra mấy hộp.
Mở ra thì bên trong là một bình sứ, một cái nỏ nhỏ nhắn, một thanh đường đao tinh xảo.
"Trong bình chính là Nhất Điểm Hồng, thấy máu liền chết. Đâm trúng cơ thể chạm vào máu là được, chưa đến bốn nhịp thở sẽ mất mạng, nhanh đến mức không kịp phản ứng. Dưới Luyện Huyết cảnh khó chịu đựng nổi.”
"Cây nỏ này chính là nỏ hộ thân tốt nhất trên thị trường. Tuy không mạnh mẽ bằng nỏ quân dụng nhưng nhỏ bé như thế cũng có chỗ tốt. Mang theo bên mình rất tiện, uy lực không hề tầm thường, Luyện Bì cảnh hậu kỳ cũng phải chịu thua đấy.”
“Đây là thanh đao Hàn Sương do đại sư Bản Hành chế tác, dùng thiết thiên ngoại thạch và 36 loại kim tinh luyện chế mà thành, thân đao không thể phá vỡ, năng lực phá giáp là đệ nhất.” Lý quản sự cười khanh khách giới thiệu.
Ngụy Hàn tự tay kiểm nghiệm, sau đó vô cùng hài lòng mỉm cười.
"Tất cả bọn chúng, bao nhiêu tiền?"
"Nhất Điểm Hồng 200 lượng, cung nỏ 300 lượng một thanh, đao Hàn Sương 700 lượng, tổng cộng định giá 1200 lượng!" Lý quản sự nghiêm túc giải thích: "Lão đệ đừng cho rằng đắt, thật ra đều đã tính giá thấp cho ngươi rồi, xem như đây là thành ý của lão ca ta.”
"Được!" Ngụy Hàn cắn răng mua tất cả.
Vừa rồi tay còn cầm ngân phiếu nóng hổi, lập tức tiên hao hơn phân nửa, đổi lấy ba bảo bối cần thiết với hắn.
…
Mùng bảy tháng mười hai, mùa đông khắc nghiệt, gió bắc gào thét.
Dưới bóng đêm huyện Thanh Sơn chỉ có sự yên tĩnh và cô tịch, hoàn toàn không có sự huyên náo trước kia, trên đường chỉ có tiếng những nạn dân đau đớn co quắp trong góc nhỏ.
Một tên tráng hán trung niên mặt mày dữ tợn, mặc một bộ trường sam màu xám. Bước chân mạnh mẽ bước vào thành nam, mỗi bước thong thả tiến đến chợ đen.
Rất nhiều ánh mắt ẩn trong màn đêm chú ý đến hắn, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi hắn. Người này chính là Ngụy Hàn sau khi dịch dung.