Ngày hôm sau, Ngụy Hàn bắt đầu cân nhắc kế hoạch kiếm tiền. Sau khi ăn điểm tâm xong, mắt thấy Từ quản sự rảnh rỗi vội vàng tiến lại gần.
"Từ quản sự, hiện tại tiền công hàng tháng của ta là bao nhiêu?" Ngụy Hàn hỏi.
"Sao vậy? Thiếu tiền?” Từ quản sự nhướng mày, cười trêu: "Ngươi đường đường là đệ tử bế quan của Bồ tiên sinh mà còn thiếu tiền? "
“Cuộc sống khó khăn, hỏi thăm thôi." Ngụy Hàn không giận mỉm cười.
"Ngươi bây giờ là tam đẳng đại phu học đồ." Từ quản sự trực tiếp trả lời: "Tuy rằng ngươi là đệ tử của Bồ tiên sinh nhưng cũng chẳng khác mấy. Mỗi tháng được một lượng 5 tiền. Nếu là đại phu học đồ nhị đẳng thì được 2 lượng, hạng nhất là hai lượng 5 tiền.”
"1 lượng 5 tiền?" Ngụy Hàn không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Đối với người bình thường, đây chắc chắn là một mức lương tốt. Khuân vác ở bến tàu cho người ta một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy. Nhưng đối với Ngụy Hàn mà nói, số tiền này không đủ tiêu.
Sau khi luyện võ, hắn chính là một cỗ máy chế tạo hình người, một bữa cơm ăn mười bát chỉ là chuyện nhỏ, có chút tiền mới ăn no được.
"Chê ít?" Từ quản sự trầm tư một lát nói: "Nếu cố gắng luyện võ thì chút tiền này quả thật không đủ, như vậy đi! Ta và Bồ tiên sinh sẽ châm chước một chút, phê chuẩn cho ngươi đi theo bọn học đồ chế dược ban đêm, thu nhập mỗi tháng sẽ nhiều hơn một chút.”
“Chế dược có thể kiếm được bao nhiêu?" Ngụy Hàn tò mò hỏi.
“Ít nhất cũng năm lượng.” Từ quản sự khoe khoang: “Hơn nữa mỗi đêm chỉ cần làm một canh giờ, người thuần thục mỗi tháng thậm chí có thể lấy được tám lượng, là chỗ tốt mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”
Ngụy Hàn nghe vậy chẳng hề động tâm. Việc chế dược kiếm được thu nhập nhiều là việc đa số người sẽ thích thú. Thậm chí nuôi sống một nhà tám người không hề khó khăn, nhưng đối với hắn mà nói không đủ.
"Quên đi, chế dược phẩm ảnh hưởng đến việc luyện võ." Ngụy Hàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Con người ta không có hứng thú với tiền, vẫn nên ngoan ngoãn chịu nghèo đi.”
“Tiểu tử ngươi!” Từ quản sự há miệng, nửa ngày không nói gì.
Sau khi Ngụy Hàn xác định được con đường này không ổn, liền muốn rút lui nghĩ ra hai cách, một là bán thuốc ở chợ đen, hoặc là bán dược thiện. Đây là kỹ năng duy nhất trong số rất nhiều kỹ năng của hắn có thể kiếm tiền nhanh chóng.
Đầu tiên thị trường chợ đen là một nơi tốt, mặc kệ thân phận địa vị cũng không có bất kỳ hạn chế nào. Chỉ cần có đủ bản lĩnh, không khó để kiếm tiền.
Nhưng bán gì trên thị trường chợ đen đây? Đương nhiên là bán thuốc rồi, đây cũng là sở trường của Ngụy Hàn. Với thành tựu y thuật hiện tại của hắn, việc điều phối ra thuốc bổ vẫn rất đơn giản.
Thuốc cầm máu, thuốc lành vết thương, thuốc bỏng, thuốc bổ ôn trong hiệu thuốc đều bị hắn nếm qua. Nắm rất rõ công thức, muốn bắt chước hay chế thuốc vượt xa đẳng cấp đó cũng không quá khó khăn.
Thời buổi này luyện võ phải đập tiền, võ giả nào mà không uống canh dược bổ sung? Chỉ cần Ngụy Hàn chế tạo ra các loại thuốc ôn bổ, hoàn toàn không lo vấn đề tiêu thụ.
Khuyết điểm duy nhất chính là nguy hiểm quá lớn, một khi bị người ta theo dõi, khó tránh khỏi phải xô xát đổ máu.
“Việc mua bán này không thể làm!” Ngụy Hàn nhíu mày lẩm bẩm nói: "Cũng không thể bán thuốc, chẳng lẽ cứ mỗi lần đối địch là mất một mạng sao? Không ổn, không thể được.”
Về phần bán dược thiện thì có thể cân nhắc, sau khi mãn cấp nấu ăn thì Ngụy Hàn đã đạt được hiệu quả đặc biệt ‘Trù Thần phụ thể' khi nấu ăn hương vị tươi ngon tăng lên 30%, công hiệu dược thiện +50%, cảm hứng nghiên cứu và phát triển món ăn +50%.
Cấp bậc đã đạt đến Trù Thần, còn sợ khó kiếm tiền sao?
Mặc dù hắn không rảnh đến mức trở thành đầu bếp, nhưng hắn ta có thể bán dược thiện. Dựa vào công năng của hệ thống, dược thiện hắn làm ra nhất định là cực phẩm bổ dưỡng.
Hắn phải tìm tửu lâu hợp tác để bán dược thiện, nếu thu hút được đông đảo phú hộ đến thưởng thức chẳng phải sẽ chẳng lo về vấn đề thu nhập sao?
Trọng tâm là an toàn, chỉ cần cẩn thận về cơ bản không có rủi ro.
"Từ quản sự, tửu lâu ở huyện thành chúng ta có dược thiện không?" Ngụy Hàn tò mò tiếp tục hỏi thăm.
Từ quản sự hơi sửng sốt, kinh ngạc khó hiểu nói: "Đương nhiên có, lần trước bái sư Tạ sư huynh của ngươi mời khách không phải đã ăn qua sao? Có chuyện gì vậy? Ngươi lại muốn mời khách à?”
“Đúng vậy!” Ngụy Hàn cười nói: "Ngài và sư huynh, sư phụ đều rất quan tâm ta. Rảnh rỗi nhất định phải bày hai bàn để cảm tạ, ta nghe nói dược thiện rất bổ dưỡng, nhưng không biết có ngon hay không?”
“Coi như tiểu tử ngươi có tâm!” Từ quản sự vui vẻ cười, kiên nhẫn nói: "Tửu lâu lớn nhỏ ở huyện thành chúng ta cũng chỉ có hơn ba mươi quán, trong tháng chạp giá rét đậm, các loại canh thuốc bổ mới là món ăn hàng đầu của các tửu lâu lớn, cơ hồ là món ăn cố định sẽ được gọi ở mỗi bàn.
Giá cả cũng không đắt, mấy chục đồng bát canh lớn hay mấy trăm lượng một bát canh yêu thú bổ dưỡng vẫn có. Toàn huyện Thanh Sơn ít nhất có mấy trăm loại khẩu vị. Nếu tiểu tử nhà ngươi muốn mời khách thì đừng gấp gáp, đợi trong tay ngươi có tiền đã, nếu không chúng ta cũng ngại làm thịt ngươi.
Nhớ năm đó sinh thần Trần gia lão thái gia, ta may mắn uống qua bát canh bồi bổ yêu thú một lần, gọi là tiên linh, đó gọi là đại bổ..."
Từ quản sự lắc đầu khoe khoang.
Lại không phát hiện ánh mắt Ngụy Hàn đã càng ngày càng sáng.