Nàng ta mới mười tám, từ nhỏ đã có tài. Năm mười hai giúp phụ thân quản nghiệp gia đình, nghe nói làm việc giỏi giang quả cảm, đối xử với hạ nhân vô cùng khoan hậu. Dạo gần đây còn bận rộn nấu cháo bên ngoài thành, rất được người dân yêu mến, thanh danh khá tốt.
“Ha ha!” Ngụy Hàn hài lòng mỉm cười.
Đối với việc này hắn đã có phán đoán cơ bản, thích làm việc thiện tích lũy danh vọng, không phải là người lương thiện chân chính thì là kẻ đại gian đại ác. Tóm lại nàng ta coi trọng thanh danh, cũng xem đó là tiền đề hợp tác.
Cũng không đến mức Ngụy Hàn vừa tìm tới cửa, quay đầu lại đã bị người bắt lại. Đương nhiên, hắn cũng không phải hạng người mặc cho người khác làm thịt.
Nếu là đối phương thật sự dám chơi mèo vờn chuột, hắn cũng không ngại cho bọn họ một bất ngờ lớn: "Mấy ngày nữa tới cửa tiếp xúc một chút, xem có thể hợp tác hay không?"
Ngụy Hàn nhai cơm trong miệng, cảm thấy mỹ vị nhân gian. Hắn là một kẻ làm việc nhanh nhẹn, mấy ngày liên tục nấu nướng đã cải thiện công thức của dược thiện lên cực điểm.
Sau đó liền nhân lúc hiệu thuốc phát tiền công và cho nghỉ, hắn liền lãnh 1 lượng 5 đồng của mình rồi đi thẳng về phía phố đông.
Tửu lâu Tụ Phúc nằm trên đường Tứ Hải ở phía đông thành. Con phố này có rất nhiều tiêu cục, võ quán, tháp canh, trạm dịch, bên cạnh còn có một chợ giao dịch ngựa cỡ lớn. Mỗi ngày đều đông đúc người, náo nhiệt phi thường.
Tửu lâu rất lớn chiếm tận mười mấy mẫu đất có phần sân phía sau làm hậu viện. Phía trước là lầu các cổ kính ba tầng, phía sau là vài tiểu viện đơn giản yên tĩnh. Bố trí thanh tao cao nhã, có hòn giả sơn suối chảy róc rách, tạo cảm giác yên bình.
Vừa nhìn đã biết dụng tâm bố trí. Tuy đang là giờ ăn trưa nhưng lượng khách không nhiều. Chỉ có mấy bàn thưa thớt, khách thương từ nơi khác đến đang dùng cơm ở đại sảnh lầu một.
Ngụy Hàn dịch dung thành một vị đại hán vạm vỡ tướng mạo hung hãn, hùng hổ đi vào trong đó, hai gã sai vặt ở cửa lập tức tươi cười nghênh đón.
"Khác quan, ngài đi mấy người?"
"Chỉ có một mình ta, tìm một gian phòng yên tĩnh."
“Được ạ, một vị khách, xin mời ngài!” Ngụy Hàn được gã sai vặt khách khí dẫn đến một gian phòng đơn trên lầu hai.
Nơi này có thể nhìn thấy cảnh sắc hậu viện từ trên cao nhìn xuống, lại không đến mức bị sự ồn ào trên đường cái ảnh hưởng, quả là một chỗ không tồi.
"Khách quan, ngài muốn ăn gì?" Gã sai vặt vừa mở miệng hỏi, vừa đưa tới một phần thực đơn.
Ngụy Hàn tiện tay gọi bảy tám món rồi nói: "Các ngươi có dược thiện gì không?”
“Đương nhiên là có!” Gã sai vặt vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Khách quan, ngài xem, chúng ta có tám loại dược thiện, trong đó lấy món canh sâm quy xà lộc nhung này làm đầu, nó đại bổ khí huyết. Là món yêu thích của các vị võ giả, uống một hớp đảm bảo sẽ khiến tinh thần ngài sảng khoái.”
“Còn có loại canh đông trùng hạ thảo địa long này, cũng vô cùng ngon miệng. Dùng 36 loại dược liệu trân quý, nấu ba ngày ba đêm mới thành món, mỗi phần đều vô cùng quý giá.”
“Được!” Ngụy Hàn gật đầu nói: "Mỗi thứ một phần.”
“Được ạ, khách quan mời dùng trà, đồ ăn sẽ lập tức lên ngay.” Gã sai vặt càng thêm nhiệt tình hơn một chút.
"Chờ một chút!" Ngụy Hàn giơ tay lên nói: "Nghe nói chưởng quầy các ngươi chính là thiên kim đại tiểu thư của Hứa tiêu cục à? Nếu có rảnh thì mời tiểu thư ghé sang đây một chuyến, nói rằng ta có chuyện mua bán muốn thương lượng với tiểu thư.”
“Hả? Khách quan có ý gì vậy?" Gã sai vặt có chút bối rối.
“Đi đi!” Ngụy Hàn không nói nhiều nữa: "Nói cho tiểu thư biết nếu muốn khởi tử hồi sinh tửu lâu thì tới đây. Còn nếu không quan tâm thì thôi vậy, ăn cơm xong ta sẽ đi.”
“Dạ.” Gã sai vặt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc những thức ăn thơm ngon được đưa tới. Có hai bát canh dược thiện nóng hỏi, tản ra mùi thuốc nồng đậm. Ngụy Hàn hứng thú nếm thử vài miếng, lại nhịn không được nhíu mày.
"Khó trách tửu lâu Tụ Phúc kinh doanh kém như vậy, nhìn kiểu dáng cũng không tệ. Phân lượng món ăn cũng đầy đủ nhưng chỉ có hương vị này là kém thôi.”
"Dược thiện vị vừa đắng vừa chát, thịt thì quá lửa lại dai nhách. Đầu bếp có lẽ đã rất dụng tâm, nhưng đáng tiếc thiên phú không đủ.”
Ngụy Hàn vừa bình luận món ăn, vừa đợi Hứa Du Nhiên đến. Hắn tin tưởng chỉ cần là người muốn thay đổi hiện trạng tửu lâu, nghe được có người mời nhất định sẽ tới đây gặp.
Quả nhiên, không bao lâu sau đã có tiếng bước chân truyền đến. Một thiếu nữ mắt sáng tư thế oai hiên ngang, mặc váy màu xanh tím, khẽ mở cửa lớn sau đó đi vào, phía sau còn có một thị nữ đeo bội kiếm.
“Nghe thủ hạ nói, khách quan muốn gặp tiểu nữ?” Thiếu nữ mắt sáng giọng như chim yến, cười khanh khách nói: “Tiểu nữu họ Hứa, tên Du Nhiên. Hiện tại là chưởng quỹ của tửu lâu, không biết khách quan có gì chỉ giáo?”
“Hứa chưởng quỹ, mời ngồi!” Ngụy Hàn đứng dậy xua tay nói: "Hôm nay tới đây là muốn bàn chuyện làm ăn, có lẽ liên quan đến vấn đề sinh tử của tửu lâu Tụ Phúc, không biết Hứa chưởng quỹ có hứng thú trò chuyện một chút không?”
"Ồ?" Hứa Du Nhiên phối hợp lộ ra một tia kinh ngạc.
Thị nữ đeo bội kiếm phía sau nàng nhịn không được cười nhạo.