Tần Lương này cũng không biết đã nương nhờ vị nào, còn kết thân với Trần gia. Khó trách sư phụ lại muốn phá lệ thu gã làm đồ đệ, thì ra là do quan hệ.
"Tần sư đệ thật sự có phúc khí, cũng không biết cưới vị thiên kim nào của Trần gia? Đợi đến ngày đại hôn, phải để chúng ta đến chúc mừng mới được". Ngụy Hàn vui vẻ chúc mừng.
“Ha ha!” Tần Lương ngạo nghễ cười nói: "Sư huynh nói đùa, sau này ta và Trần gia tam phòng Diệu Vân tiểu thư xác định hôn kỳ, tất nhiên sẽ mời các vị một bữa rượu mừng, đến lúc đó còn chờ sư huynh nể mặt tham dự đó.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Trên mặt Ngụy Hàn vô cùng vui vẻ nhưng trong lòng thì bừng tỉnh.
Quả nhiên là Trần Diệu Vân, con hàng này chịu khiêm tốn gả cho Tần Lương sao? Thấy Tần Lương đắc ý, Ngụy Hàn lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tối cùng ngày bày tiệc ở Vọng Giang lâu.
Ngụy Hàn hiếm khi mời khách mở tiệc chiêu đãi toàn bộ từ trên xuống dưới hiệu thuốc, trực tiếp thuê tửu lâu tầng hai, bày bảy tám bàn. Vừa xem như tiệc bái sư cho tiểu sư đệ Tần Lương này, cũng coi như là cảm tạ đám người của hiệu thuốc chiếu cố, mọi người nâng cao chén rượu, uống đến mức say lảo đảo.
Tần Lương bái sư, làm cho không khí trong hiệu thuốc lại có thêm phần kỳ lạ. Hắn và nữ nhân Trần gia sắp đính hôn, tất nhiên là về phe Trần gia. Vô cùng khác biệt với Nguỵ Hàn và Tạ Thành Dũng là người ngoài khác họ.
Rất nhiều học đồ và quản sự thân cận Trần gia không hẹn mà gặp cùng nhau xu nhịn Tần Lương. Tụ tập bên cạnh gã, dùng thái độ nịnh bợ mà trò chuyện.
“Ngụy ca, huynh cũng mặc kệ sao?” Thôi Bân nhỏ giọng nói: "Những tên chó này điên cuồng vẫy đuôi với Tần Lương. Về sau sợ là ngoại trừ chưởng quầy thì tiếng nói của hắn là có trọng lượng nhất. Địa vị của huynh khó mà giữ được.”
“Đúng vậy Ngụy ca, hắn đúng là đồ kiêu căng!” Vương Thiết Trụ cũng bất mãn thêm dầu vào lửa: "Chẳng phải vì trong nhà có chút tiền, nịnh bợ Trần gia rồi dùng quan hệ bái sư. Hắn muốn đè đầu cưỡi cổ huynh, không tự xem lại bản thân có bản lĩnh hay không?”
Sự bất mãn của Thôi Bân và Vương Thiết Trụ tích tụ chất chồng như núi. Là người dưới trướng Nguỵ Hàn, tất nhiên bọn họ không ưa thói kết bè phái của Tần Lương. Sau khi uống mấy chén rượu lại càng nhịn không được mở miệng oán giận liên tục.
Ngụy Hàn im lặng bật cười vỗ bả vai bọn họ, thuận miệng trấn an nói: "Uống rượu rồi thì đừng nói nhiều, cẩn thận họa từ miệng ra. Ta và các ngươi đều là nạn dân, có chỗ dung thân đã là may mắn lắm rồi, cần gì phải tranh đoạt cho nhiều? Nếu có thời gian rảnh rỗi thì độc thêm mấy quyển y thư đi.”
Vương Thiết Trụ và Thôi Bân liếc nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Nếu Ngụy Hàn dã tâm bừng bừng, bọn họ sẽ không ngại khổ mà đấu một trận sống còn với Tần Lương. Nhưng hiện tại Ngụy Hàn rõ ràng không có bất kỳ mưu đồ nào, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Trong lòng bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên vui vẻ thanh nhàn.
“Nào nào, tiếp tục uống!” Vương Thiết Trụ ngây ngô nâng chén: "Đa tạ Ngụy ca ngày thường chiếu cố, nếu không phải có huynh hai chúng ta nhất định phải bị đuổi ra khỏi hiệu thuốc. ”
"Đúng vậy, Ngụy ca đối với chúng ta chính là có ơn tái sinh." Thôi Bân vẻ mặt phức tạp nói: “Có mấy người đồng hương cùng ta rời quê, bọn họ cứ mãi không chịu đi, tạm trú trong miếu hoang ngoài thành, các ngươi đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
"Xảy ra chuyện?"
Vương Thiết Trụ và Ngụy Hàn nhất thời tò mò nhìn về phía hắn.
Thôi Bân cả người run lên, nơm nớp lo sợ nói: "Cha ta ngày thường nhớ nhung tình cảm láng giềng, cách mấy ngày cũng phải mang chút mì gạo đi qua thăm, nhưng hôm đó ông ấy... Lúc ông ấy đến miếu hoang, chỉ nhìn thấy mấy chục tấm da người..."
"Cái gì? Da người?”
“Chẳng lẽ gặp phải quỷ dị?”
Những người khác ở cùng bàn đều sợ hãi sởn gai ốc.
Thôi Bân vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Chẳng phải gặp quỷ rồi hay sao? Cha ta khổ sở chạy nạn đã từng gặp mấy chuyện quỷ dị ấy vài lần, biết gặp phải thứ không nên trêu. Nhìn thấy da người liền bỏ chạy thục mạng, chiều đó có tin tức truyền đến. Miếu hoang đã bị quan phủ đốt sạch sẽ, chuyện da người cũng bị giấu diếm, không được truyền ra.”
"Mấy tên đó sợ sẽ khiến dân tình hoảng loạn.”
“Cách quan phủ xử lý mấy sự kiện quỷ dị này đều như thế cả.”
"Một ngọn lửa thiêu cũng tốt, ai biết thứ quỷ dị trong miếu hoang đã đi chưa. Lỡ lại gây ra án mạng thì biết phải làm sao?”
Mọi người nghị luận.
Lại một quản sự thần bí cười nói: "Các ngươi đâu có biết, ta có một đường huynh đang làm việc trong phủ nha, theo lời hắn nói trước khi Tết đến, ngoại thành cũng có bảy sự kiện yêu ma, có một thôn chết sạch trong đêm.”
"Còn có một cửa hàng gạo ở thành nam cũng có chuyện yêu ma, chưởng quầy tiệm gạo có một đứa con trai nhỏ.
Từ sau khi thắp hương ngoài thành trở về mỗi ngày đều nằm trong phòng không chịu ra ngoài, cha mẹ hắn hơn nửa đêm nghe thấy có thanh âm, đến cạnh cửa rình xem, các ngươi đoán xem!”
"Ôi chao, đứa con trai nhỏ nho nhã ngày thường, nay lại bắt lấy một con chuột chết, ngậm trong miệng nhỏ đầy máu tươi.”
Mọi người kinh hãi, nơm nớp lo sợ.