Gã hán tử để râu quai nón bật cười khanh khách: “Một đứa trẻ chưa mọc đủ lông đủ cánh mà muốn doạ ta sao? Trần gia thì đã sao? Dù các ngươi bị thổ phỉ giết trên đường trở về thì Trần gia cũng chẳng thèm quản đâu.”
"Họ Ngụy kia, vừa rồi ngươi lôi kéo Đại trang chủ chúng ta nói thầm gì đấy? Trong phương thuốc kê đơn thuốc gì? Khi nào Tam trang chủ có thể tỉnh?”
"Bà nội nhà ngươi, lão tử hỏi thì các ngươi phải nói thật. Trả lời sai một câu coi chừng ông dây chém chết ngươi.” Gã hán tử rút ra một thanh đao bắt đầu uy hiếp.
Những thợ săn khác hoặc là rút đao hoặc là giơ cung nhắm vào, hoàn toàn muốn diệt ba người.
“Bực mình.” Vương giáo đầu chua xót nhíu mày.
Nếu ông không có cụt tay, không bị trọng thương sẽ liều một mạng, giết hơn mười tên thợ săn vẫn là chuyện nhỏ. Nhưng hiện tại ông ta đã không còn như xưa, một mình chống lại đám người này cũng chưa chắc nắm được phần sống sót trở về.
“Các vị, nể mặt chút đi!” Ngụy Hàn không bối rối, sắc mặt hắn bình tĩnh nói: "Đánh đánh giết giết chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng mỗi người lui một bước thì sao?”
“Lão tử lui con mẹ ngươi.” Gã hán tử không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó sẽ giục ngựa xông tới, giơ tay lên chém xuống một đao.
Vương giáo đầu ánh mắt tàn nhẫn chuẩn bị ra tay ngăn cản, nhưng tốc độ Ngụy Hàn nhanh hơn long ta. Mọi người chỉ thấy một cái bóng xẹt qua, dùng tay không đỡ lấy thanh đao chém tới.
Mọi người hít một hơi lạnh, tất cả đều vô thức cho rằng mắt mình thấy ảo giác. Gã hán tử là kẻ mạnh nhất trong bọn họ, một thân thực lực đã đạt tới Luyện Bì cảnh hậu kỳ, một đao chém xuống nặng ngàn cân lực.
Đừng nói là tay không nắm lấy lưỡi đao, cho dù dùng đao đỡ lấy cũng vô cùng khó khăn. Ngụy Hàn là một đại phu nho nhã, lại giơ tay đỡ đao của gã?
"Ngươi?" Gã hán tử không dám tin muốn rút đao trở về.
Nhưng tay Ngụy Hàn giống như kìm sắt cầm chặt lưỡi đao, mặc cho gã dùng sức như thế nào, cũng khó lay động được. Hơn nữa cánh tay Ngụy Hàn dường như đã luyện thành cao thủ, đao thương bất nhập.
"Ngụy ca, huynh?" Thôi Bân và Vương giáo đầu cũng có chút ngây dại. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Ngụy Hàn lại thân tàng khả lộ như vậy.
Hắn không chỉ là thiên tài y thuật đơn giản như vậy, ngay cả tập võ cũng là thiên tư xuất sắc. Bây giờ Tần Lương chỉ mới bắt đầu Luyện Bì, còn hắn đã sớm Luyện Bì thành công sao?
“Tên chó này cũng còn có chút bản lĩnh!” Gã quai hàm giận tím mặt, hướng về phía những người khác giận dữ hét lên: "Còn sửng sốt làm gì? Lên đi!”
“Ha ha!” Ngụy Hàn còn chưa ngốc đến mức chờ bọn họ động thủ trước.
Gã hán tử vừa dứt lời, hắn đã ngang nhiên phản kích.
Cánh tay hung tợn quất một cái, đối phương lập tức liền mất khống chế ngã xuống ngựa. Ngụy Hàn hung tợn phát động tấn công, đánh bay cả hán tử lẫn ngựa ra xa tám thước.
“Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không cần!”
“Thật sự là đáng tiếc, ta tiễn các ngươi lên đường!”
Ngụy Hàn cười khẽ một tiếng, thân hình như quỷ mị xông vào đám người. Tốc độ của hắn nhanh như tia sét, lắc lư một cái liền xuất hiện phía sau một thợ săn. Trảo Công Xuyên Kim Thạch Kình làm tay hắn tựa như móng vuốt ưng, giơ tay lên liền bóp nát đầu đối phương.
“Giết hắn đi!”
“Cẩn thận, phóng tên!”
“Mẹ ngươi, chết đi.”
Các thợ săn sợ hãi, phản công hoảng loạn. Các loại mũi tên cùng mã đao liều mạng tấn công Ngụy Hàn. Hắn ngay cả trốn cũng lười trốn, mặc cho mũi tên và mã đao đánh trúng mình. Nhưng tất cả chỉ như đụng vào lớp kim loại rắn chắc, không thể nào xuyên qua được.
Tầng thứ nhất Kim Cương Hoành Luyện Pháp đã đạt đến cực hạn, tạo thành một tầng kim thân đao thương bất nhập. Bên dưới còn có bốn, năm tầng phòng ngự.
Hiện tại lực phòng ngự của Ngụy Hàn tuy rằng còn chưa đại thành, nhưng cũng không phải hạng xoàng. Bất kỳ công kích nào rơi vào trên người đều sẽ lập tức bị phản chấn ra ngoài.
Hơn nữa móng vuốt của hắn sắc bén, mỗi lần đưa ra là gãy đầu, thủng cổ họng. Chỉ chốc lát sau mười mấy gã thợ săn đã bị giết sạch. Từ đầu đến cuối trôi chảy không chút ngập ngừng, để mặc cho hắn thoải mái tàn sát.
“Chạy, mau chạy!”
“Tên ác ma này!”
Mấy gã thợ săn còn sót lại sợ tới mức cuống quít muốn chạy trốn.
Nhưng Ngụy Hàn lại không có ý định buông tha bọn họ, thay đổi tốc độ nhảy đến phía trước. Hoá thành thân ảnh quỷ dị, giết chết toàn bộ những kẻ trốn chạy.
Vương giáo đầu và Thôi Bân sợ tới mức da đầu tê dại. Ánh mắt nhìn về phía Ngụy Hàn, tựa như nhìn thấy ác quỷ.
“Xin lỗi!” Ngụy Hàn bất đắc dĩ lau sạch vết máu, nhún vai nói: "Dọa mọi người rồi sao? Ta đã nói mình không thích chém giết, bọn chúng nhất định tìm chết, đúng là quá đáng mà.”
Sau khi chém giết truy binh, Ngụy Hàn bắt đầu thuần thục xử lý hiện trường.
Đầu tiên là mò mẫm thi thể kiếm được một khoản, sau đó đem thi thể ném vào rừng cây ven đường, hơn mười con ngựa cũng bị xua vào rừng chạy tán loạn. Chỉ chốc lát sau hiện trường đã bị xử lý gọn gàng sạch sẽ.
Vương giáo đầu và Thôi Bân trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
"Ngụy, Ngụy ca, huynh đã giết bao nhiêu người? Tại sao việc xử lý xác chết lại thuần thục như vậy?” Thôi Bân trợn mắt cứng lưỡi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Lão giang hồ Vương giáo đầu này nhíu mày cười khổ nói: "Ngụy đại phu che giấu rất sâu, chắc ngươi không định giết cả chúng ta để diệt khẩu đấy chứ?”