Nhưng cả đám người hùa lại nịnh nọt, hơn nữa Bồ Hưng Hiền cũng không lên tiếng, tất nhiên hai người họ cũng đã nhận ra điều không đúng rồi.
"Hai vị sư huynh không bình luận gì sao?" Tần Lương không biết tự lượng sức chủ động hỏi.
Ánh mắt khiêu khích vẫn nhìn về phía Ngụy Hàn.
“Không dám, không dám!” Vẻ mặt Ngụy Hàn cổ quái cười nói: "Tần sư đệ trình độ cao siêu, đâu phải người chúng ta có thể phán xét? Mời tiếp tục!”
“Ha ha!” Lúc này Tần Lương mới hài lòng cười, lại ngồi xuống khám cho một bệnh nhân khác.
Đây là một vị lão phụ nhân chừng sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng thương mặc hoa phục, phía sau còn có hai tỳ nữ, nhìn gia thế hẳn là không tồi.
"Tiểu đại phu, làm phiền ngài xem giúp lão thân một chút." Lão phụ nhân thở hồng hộc nói: "Gần đây luôn mất ngủ mơ nhiều, hoa khan đờm nhiều, không thở nội, khó chịu đến nghẹn.”
“Không vội vàng!” Tần Lương tràn đầy tự tin trấn an, lại khám thêm trình tự, cuối cùng khẳng định: "Tâm huyết tích tụ, phổi có dấu hiệu hoả, nên mới ho khan đờm nhiều mất ngủ mơ nhiều, không thở nổi cũng là bình thường.”
"Nhưng xin hãy yên tâm, bệnh này hoàn toàn có thể điều trị, kê một thang thuốc dưỡng tâm hạ hoả, uống ba thang thì bệnh của người sẽ khỏi.” Nói xong, Tần Lương lại bắt đầu tiêu sái kê thuốc.
Ngụy Hàn lại nhịn không được trợn mắt, con hàng kia có biết khám bệnh không thế. Hắn không cần bắt mạch, vừa liếc mắt đã biết lão phụ nhân kia mắc bệnh âm khí không đủ khiến cả người khô nóng, cần bổ âm dưỡng khí mới đúng.
Tên ngốc đó còn kê đơn bậy bạ nữa chứ!
Tiếp theo, Tần Lương liên tiếp xem bệnh cho hơn mười bệnh nhân. Mỗi một lần gã đều tràn đầy tự tin, thề son sắt rằng đã khám ra bệnh. Dáng vẻ như tiểu thần y thật sự, làm người ta vô cùng tin phục.
Nhưng Ngụy Hàn lại không nhìn nổi, trình độ của con hàng này như thùng nước nửa vời. So với học đồ lâu năm của hiệu thuốc còn không bằng vậy mà muốn làm đại phu chính thức sao?
"Sư huynh, sư phụ chơi trò gì đây?" Ngụy Hàn khó hiểu nhỏ giọng hỏi.
"Ta cũng không biết." Tạ Thành Dũng mỉm cười: "Sư phụ không mù, làm thế là có lý do của ngài, chúng ta chớ nên xen vào thì tốt hơn.”
“Được.” Ngụy Hàn đồng ý gật đầu, hắn không ngốc như vậy chạy tới phá đám đâu.
Sau một trận sát hạch làm bộ làm tịch, nụ cười trên mặt Bồ Hưng Hiền cũng trở nên hơi cổ quái, ông ấy hít sâu một hơi rồi nói: "Được rồi! Hôm nay đến đây thôi, y thuật của Tần Lương rất khá, các ngươi nghĩ thế nào?”
"Chúng ta không có ý kiến!"
“Y thuật của Tần Lương quả thật không tệ!” Tạ Thành Dũng và Ngụy Hàn lập tức thức thời phụ họa.
Bồ Hưng Hiền thấy thế lập tức tuyên bố: "Được! Từ hôm nay Tần Lương thăng chức thành đại phu chính thức của nhà thuốc Trần thị, bởi vì gần đây việc thu mua các loại dược liệu của nhà thuốc không thuận lợi lắm, đặc biệt phái Tần Lương đi chợ thôn xóm các xã, chủ trì việc thu mua toàn bộ dược liệu.”
“Đa tạ sư phụ!” Tần Lương vui vẻ hớn hở đáp ứng.
Người chung quanh lúc này có ngốc đến đâu cũng phát hiện có điều không đúng.
Bình thường mà nói, một đại phu chính thức vừa mới thông qua sát hạch đều phải ngồi khám bệnh một thời gian, còn việc thu mua dược liệu đều là công việc của lão dược sĩ.
Tại sao Tần Lương lại được đặc cách như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chưởng quỹ coi trọng gã?
"Ai da, vẫn là Tần sư huynh lợi hại, ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng!"
"Chúc mừng Tần sư huynh, à không, sau này nên gọi Tần đại phu rồi.”
"Tần đại phu hôm nay đại hỉ, phải mời khách nha!"
"Đúng vậy, vừa mới cưới mỹ kiều nương không bao lâu đã trở thành đại phu chính thức. Tiền đồ sáng lạn, sau này Tần đại phu phải chiếu cố chúng ta đó.” Mọi người tranh nhau nịnh bợ.
Tần Lương cũng cười không khép miệng lại được, luôn miệng khách sáo đáp lại.
Phụ trách thu mua dược liệu chính là một việc rất nhanh giàu, so với việc ngồi trong hiệu thuốc còn kiếm được rất nhiều, sao gã lại không hài lòng cho được.
Ngay khi Tần Lương hô bằng gọi bạn, vỗ ngực nói muốn đi Vọng Giang lâu mời khách. Bồ Hưng Hiền vẻ mặt bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với Ngụy Hàn và Tạ Thành Dũng. Ba người rất ăn ý lẻn vào hậu viện, chui vào trong phòng nghỉ ngơi riêng của chưởng quầy.
"Ngồi đi, uống trà không?" Bồ Hưng Hiền thở dài: "Ta biết trong lòng các con đều rất nghi hoặc, cho nên đặc biệt gọi các con tới đây.”
“Sư phụ!” Tạ Thành Dũng vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vì sao lại cố ý thả nước để cho sư đệ Tần Lương thăng chức đại phu chính thức? Với trình độ của hắn không đủ, so với Ngụy sư đệ lúc trước còn kém xa, hơn nữa vì sao ngài lại để hắn phụ trách việc thu mua dược liệu chứ?” Tạ Thành Dũng tò mò đặt câu hỏi, đương nhiên
Bồ Hưng Hiền thấy thế khàn khàn cười nói: "Không còn cách nào khác, Trần thị muốn phân gia, đây là điều kiện vừa mới đàm phán xong!”
"Phân gia?" Hai người Ngụy Hàn nghi hoặc khó hiểu.
“Không sai, phân gia!” Bồ Hưng Hiền nghiêm túc: "Đại tộc Trần gia trăm năm cũng có những biện pháp đối phó với tai họa. Trước mắt phản quân Dự Châu càng lúc càng gần, hơn phân nửa là huyện Thanh Sơn chúng ta sẽ gặp đại họa binh đao, rất nhiều đại tộc phú hộ đều đã bắt đầu di chuyển.”
"Trần gia đặt chân ở huyện Thanh Sơn đã trăm năm, tùy tiện dời đi đến các huyện thành khác định cư, nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, bởi vậy nội bộ Trần gia nảy sinh bất đồng. Đại phong do Trần đại tiểu thư chủ trì cho rằng nên dời đến quận thành, nhị phòng, tam phòng thì muốn lưu lại chủ động nịnh bợ Hắc Phỉ.”
"Cho dù huyện Thanh Sơn gặp phải binh phỉ họa loạn, Trần gia cũng còn có một chi huyết mạch lưu truyền, không đến mức bị diệt tộc."
Ông vừa dứt lời thì Ngụy Hàn liền bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là như thế, Trần gia quả nhiên có bất đồng nội bộ. Một số người muốn chạy, một số người muốn ở lại.
Bồ Hưng Hiền và Trần gia đại tiểu thư có quan hệ đặc biệt, ông ấy nhất định là muốn theo đại phòng rút về quận thành. Còn Tần Lương và Tam phòng Trần Diệu Vân kết thân, tuy là thầy trò nhưng tất nhiên bất đồng phe phái.