Chương 83: [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Đoàn di cư

Phiên bản dịch 5218 chữ

Khoảng thời gian tiếp theo, Ngụy Hàn vẫn bận rộn như trước, mỗi ngày không phải khám bệnh chính là luyện công trong sơn cốc. Thế nhưng thế sự bên ngoài rung chuyển lại càng ngày càng kịch liệt.

Bước chân của chiến tranh dường như đang đến gần hơn. Nhiều hộ gia đình lớn đã bán sản nghiệp và kéo nhau chạy trốn.

Thế cho nên cả huyện Thanh Sơn đều tiêu điều, không chỉ giá cả hỗn loạn, hơn nữa giá nhà cũng giảm mạnh. Các bang phái cũng nhân cơ hội gây chuyện, náo loạn càng làm lòng người thêm hoảng sợ.

Tin tức phân gia Trần thị di chuyển, rốt cục cũng không giấu được bị lộ ra ngoài.

Bên trong hiệu thuốc Trần thị lập tức rối loạn, mỗi người đều vì chuyện đi hay ở mà tranh luận không ngớt, cầu tổ tiên phù hộ, lôi kéo quan hệ, chỉ sợ mình đi sai đường không bảo toàn được mạng.

......

Vào cuối tháng 6, đội ngũ di cư đầu tiên của Trần gia bắt đầu khởi hành. Hàng chục chiếc xe lớn nhỏ, cộng thêm hàng trăm nam nữ già trẻ.

Bọn họ kéo theo hành lý, tụ tập ở bãi đất trống ngoài cửa đông thành huyện Thanh Sơn, khiến không ít người hâm mộ. Trong đó Tạ Thành Dũng mang theo một đại gia đình, bao gồm cả một nhà Từ quản sự, còn có Vương Thiết Trụ và Thôi Bân ở trong danh sách.

Tạ Thành Dũng vốn không muốn đi, nhưng sau khi thương nghị với thê tử. Bọn họ vẫn bị cục diện hỗn loạn này doạ sợ, hai vợ chồng cắn răng dứt khoát khuyên nhủ thân quyến cùng nhau đến quận thành.

Mặc dù đi đến một nơi không quen thuộc chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nhưng có gian nan đến đâu cũng tốt hơn gặp phải nạn diệt thân.

Phản quân vừa đến giết người phóng hỏa tất nhiên là bình thường, quân lương quân cần không phải đều phải cướp từ trong tay dân chúng sao? Kẻ ngốc mới không chạy! Không thấy nhiều người đập tiền cũng muốn đi theo đội sao?

“Ngụy ca, huynh thật sự không đi sao?” Vương Thiết Trụ nhịn không được khuyên nhủ: "Dựa vào y thuật của huynh cho dù đến quận thành, cũng có thể kiếm được miếng cơm ăn chứ? Hơn nữa chủ gia đã nói, chúng ta đi quận thành vẫn mở hiệu thuốc Trần thị như cũ, huynh cần gì phải ở lại đây đây?”

“Đúng vậy Ngụy ca!” Thôi Bân nghi hoặc: "Rốt cuộc vì sao huynh phải ở lại đây? Huyện Thanh Sơn kém quận thành phồn hoa, huynh đệ chúng ta còn trông cậy vào huynh dẫn dắt nữa.”

Ngụy Hàn mỉm cười lắc đầu nói: "Ta sẽ đi quận thành, nhưng không phải hiện tại, các ngươi đi trước đi, bảo trọng!”

"Ngụy ca, huynh?" Vương Thiết Trụ và Thôi Bân không nói nên lời.

Từ khi biết Trần gia muốn rút lui, bọn họ không ít lần khuyên bảo Ngụy Hàn cùng đi. Nhưng chuyện hắn hạ quyết tâm, luôn không dễ dàng thay đổi, mặc cho hai người nói thế nào thì hắn cũng không thay đổi chủ ý.

“Được rồi, đi thôi!” Ngụy Hàn khoát tay dặn dò: "Trên đường tuy rằng có tiêu cục cùng người Trần gia bảo vệ, các ngươi cũng cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể tụt lại phía sau.”

“Hiểu rồi, bảo trọng!”

“Sư đệ bảo trọng!” Đám người Tạ Thành Dũng, Từ quản sự phất tay cáo biệt. Sau đó đoàn người theo đội ngũ, chậm rãi bước lên con đường lớn.

“Đi thôi, đừng nhìn!” Bồ Hưng Hiền thuận miệng an ủi nói: "Bọn họ sẽ không sao đâu, quận thành cách huyện Thanh Sơn mấy trăm dặm, đi đường cũng chỉ mất năm sáu ngày mà thôi.”

"Sư phụ, con muốn xin nghỉ mấy ngày." Ngụy Hàn đột nhiên nói.

"Hả?" Bồ Hưng Hiền sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Con muốn làm gì?”

"Tiễn bọn họ một đoạn đường." Ngụy Hàn giải thích ngắn gọn: "Một đường ngàn dặm không thể phòng bị, ai mà mà không biết đội ngũ di cư Trần gia là một miếng thịt béo. Không chừng có người muốn phỏng tay trên cắn một miếng, con sẽ âm thầm đi theo một đoạn, tận lực bảo vệ họ trong khả năng.”

Bồ Hưng Hiền kỳ lạ, cũng không nói gì thêm. Hắn là một đại phu yếu đuối, âm thầm bảo vệ ai? Sợ là muốn đuổi kịp đội ngũ di cư cũng khó nữa?

Ngụy Hàn cười khanh khách vẫn không giải thích, chỉ là tiện tay rút ra một thanh chủy thủ, sau đó cắt vào tay. Nhưng thanh đao gọt sắt như chém bùn lại giống như cao su, bị Ngụy Hàn bóp thành một quả cầu. Lưỡi đao sắc bén rạch trên tay, ngay cả lớp màng da đầu tiên của hắn cũng khó có thể xẹt qua.

Phải biết rằng hắn hiện tại có sáu tầng da cực hạn, năm tầng đang treo máy sắp đạt cấp Đại Thành. Lực phòng ngự tầng tầng lớp lớp, còn hung tàn hơn so với yêu thú nhiều.

Bồ Hưng Hiền cũng không phải kẻ ngốc, ánh mắt của ông khẽ co rụt, bị thực lực mà Ngụy Hàn biểu hiện ra ngoài làm khiếp sợ.

"Ngụy Hàn, con?" Bồ Hưng Hiền hít một hơi khí lạnh, thần sắc biến ảo hồi lâu, mới vui mừng nói: "Con có tâm làm vi sư rất cảm động, đi đi rồi nhanh chóng trở về, nhất định phải cẩn thận.”

“Sư phụ yên tâm.” Ngụy Hàn mỉm cười, thân hình như bóng ma chui vào núi rừng rồi biến mất

Chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp đội ngũ di cư còn chưa đi xa, âm thầm hộ tống đội ngũ. Thật ra Ngụy Hàn đã sớm lên kế hoạch, hắn cũng không phải là thánh mẫu gì cho cam. Hắn không quan tâm sự sống chết của Trần gia và những người khác trong hiệu thuốc, nhưng Tạ Thành Dũng và Từ quản sự thì hắn không thể mặc kệ.

Từ khi chạy nạn đến huyện Thanh Sơn tới nay, mặc dù chưa đầy một năm. Nhưng Ngụy Hàn lại được mấy người họ chiếu cố không ít, phần tình nghĩa này không trả lại khiến hắn cũng khó an.

Hơn nữa với bản lĩnh hiện tại của hắn, yêu thú sơn phỉ tầm thường tập kích, đối với hắn căn bản không có bao nhiêu uy hiếp, chạy theo vài ngày mà thôi cũng không tính là gì.

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh của Phì Lặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    129

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!