“Đúng vậy!” Ngụy Hàn ôn hòa cười, vừa bắt mạch cháu gái lão, vừa tán gẫu hỏi: "Lão trượng, ngài cũng hiểu về nuôi chim à?”
“Không dám, không dám!” Lão hán cuống quít xua tay: "Chúng ta nào có hiểu biết gì cao minh chứ? Chẳng qua trong huyện có không ít người thích nuôi chim ưng để tiêu khiển. Người trong núi chúng ta nhàn rỗi không có việc gì sẽ vào núi tìm chim non để bán, bởi vậy người trong thôn chúng ta ít nhiều gì cũng biết cách phân biệt các loại chim.”
"Ồ?" Ngụy Hàn nhịn không được mỉm cười.
Vốn hắn còn cảm thấy bán kính bay của chim sẻ quá ngắn, độ cao bay quá thấp. Định mấy ngày nữa sẽ vào núi tìm mấy con chim ưng non chuẩn bị thuần dưỡng.
Bây giờ không cần tự mình làm nữa, miếng hời dân đến cửa rồi. Chẳng cần vào núi tìm nữa, đã có người chuyên vào núi làm hộ mình.
“Lão hán có nhận ra Tuyết Sơn thần điêu không?” Ngụy Hàn hứng thú hỏi.
“Nhận ra, đương nhiên nhận ra!” Lão hán đắc ý khoe khoang: "Hai mươi năm trước lão già ta tự tay tìm được một tổ chim non Tuyết Sơn thần điêu. Chúng nó không dễ nuôi sống, ba con cuối cùng chỉ sống sót một con, về sau được người ta bỏ số tiền lớn ra mua lại.”
"Chỉ là mấy năm nay thần điêu khó tìm, nếu Ngụy đại phu muốn tìm mấy con hoàng ưng. Lão hán ta dễ tìm thôi, nếu muốn tìm thần điêu, sợ là có chút khó khăn.”
Tuyết Sơn thần điêu trong miệng lão hán cũng không phải đến từ Tuyết Sơn thật. Đây chỉ là một dị chủng, hình thể khổng lồ, lông vũ màu đen, đầu có chút lông trắng như bông tuyết trông rất xinh đẹp, vì thế được gọi là Tuyết Sơn thần điêu.”
Nó là vương giả cũng là các loại ưng hoàng đế, có thể nói là bá chủ bầu trời. Trong "Ngự Thú Sơ Giải" có ghi chép, loại thần điêu này tiềm lực rất lớn, có cơ hội tiến giai yêu thú, nếu có thể tìm được nhất định không thể bỏ qua.
“Lão trượng chê cười rồi!” Ngụy Hàn khẽ chắp tay, cười nói: "Ngụy mỗ gần đây học người ta phong nhã nuôi ưng, quả thật muốn nuôi mấy con hoàng ưng. Còn phiền lão trượng giúp ta chọn mấy con chim ưng hoàng non hảo hạng, nếu có thần điêu thì tốt hơn!”
"Về phần cháu gái của ngài cũng không cần lo lắng, nàng chỉ bị tỳ vị hư hàn trời sinh thân thể yếu mà thôi, bốc mấy uống thuốc về nhà điều dưỡng là được!"
"Hôm nay tiền khám bệnh cũng miễn đi, đợi lão trượng giúp ta tìm được hoàng ưng. Tất nhiên Ngụy mỗ sẽ có hậu tạ, không biết lão trượng còn nguyện ý không?" Ngụy Hàn thành khẩn nhờ vả.
Lão hán đương nhiên bận rộn vỗ ngực cam đoan: "Ngụy đại phu xem ngài nói kìa, ngài vì đám dân đen như chúng tôi xem bệnh chính là ân tình lớn. Mấy con hoàng ưng thôi có gì đâu, chỉ cầu ngài thích, lão hán có liều mạng già này cũng phải tìm cho ngài một con thần điêu.”
“Như thế thì xin đa tạ lão trượng!” Ngụy Hàn cười ha hả hùa theo.
Ngụy Hàn không để lời lão hán kia trong lòng, hắn chỉ thuận miệng nhờ vả mà thôi. Lấy được hoàng ưng là tốt rồi, lấy không được cũng không sao cả, cùng lắm thì mình tự mình chạy lên núi một chuyến, ỷ vào bản lĩnh của ba con chim sẻ nhỏ, hắn cũng không sợ tìm không thấy giống ưng tốt.
Nhưng Ngụy Hàn lại trăm triệu lần không ngờ rằng lão hán vô cùng coi trọng lời hứa với hắn.
Lão vừa trở lại thôn lập tức huy động thanh niên toàn thôn vào núi, tìm kiếm khắp nơi những chỗ có hoàng ưng làm tổ. Không đến ba ngày đã đưa cho Ngụy Hàn hai con chim non ưng quý.
"Ngụy đại phu, đây chỉ là chim non hồng, hình thể của nó nhỏ hơn chim ưng bình thường. Đuôi và đỉnh đầu có một xấp lông màu đỏ, bởi vậy đặt tên là Hồng Dự. Loại chim này nổi tiếng với tốc độ nhanh, chim bình thường căn bản không thể so sánh với nó.”
"Con này là chim non Thanh Vũ, lông vũ toàn thân màu màu xanh, hình thể vừa phải, tốc độ nhanh, năng lực săn bắn mạnh, có thể truy tìm con mồi ở độ cao vạn thước, phi thường lợi hại!"
"Chúng nó bây giờ còn nhỏ, thuần dưỡng từ nhỏ sẽ thân cận với chủ nhân. Hàng ngày cho ăn chút gạo, thịt băm, cháo loãng là được rồi, đợi chúng lớn lên một chút mới có thể tự săn mồi."
Trước cửa hiệu thuốc, hai hán tử trên núi thành thật nói. Đưa lồng ưng quý cho hắn, còn cẩn thận dặn dò bí quyết chăm sóc cho ăn. Cả hai đều là con trai của lão hán, sáng sớm trời còn chưa sáng đã từ trong núi chạy tới.
Hai người phong trần mệt mỏi, trên mặt đều có vẻ chất phác của người trong núi, lời nói đều khiêm cung lấy lòng. Có lẽ trong mắt bọn họ, một đại phu trong một hiệu thuốc huyện thành, đã có thể tùy ý quát tháo bọn họ.
Ngụy Hàn đối với người luôn ôn hòa lễ độ, không vì thân phận địa vị mà ghét bỏ bọn họ. Điều này làm cho người trong núi sớm đã quen với nhân tình ấm lạnh càng sinh lòng cảm kích, bởi vậy mới ra sức hồi báo như thế.
“Hai vị đại thúc khách khí!” Ngụy Hàn nhận lấy hoàng ưng, nhét 2 lượng bạc vào tay họ rồi cười nói: "Phiền các vị vất vả chạy tới một lần, Ngụy mỗ trong lòng thật sự báy náy, ta rất thích hai con hoàng ưng này, đa tạ hai vị.”
"Ngụy đại phu, ngài làm gì vậy? Sao lại trả tiền cho chúng ta?”
"Chúng ta giúp ngươi tìm hoàng ưng không phải vì tiền." Hai người đàn ông giống như bị sỉ nhục.
Khuôn mặt ngăm đen của họ đỏ bừng, đồng thời còn liều mạng xua tay từ chối.
Ngụy Hàn thấy thế cũng xấu hổ, hắn không cưỡng ép nhét tiền nữa, mà nói sang chuyện khác: "Là Ngụy mỗ suy nghĩ không chu đáo, không biết Tôn lão trượng hiện tại ở nơi nào?”
"Cha ta ở trong núi bận rộn, ông ấy phát hiện tung tích của một con Tuyết Sơn Thần Ưng, nói thế nào cũng phải truy tung nó."
“Đúng vậy, nếu như vận khí tốt, chúng ta thật đúng là có khả năng truy tung được ổ của Thần Ưng!”
Khi không nói về tiền bạc, hai người lập tức cười rộ lên.
Ngụy Hàn trầm tư một lát nói: "Nghe nói Tuyết Sơn thần ưng phi thường hung mãnh, hang ổ bình thường cũng được xây dựng giữa vách núi vạn trượng, chư vị ra sức giúp ta như thế, Ngụy mỗ thật sự là cảm kích đến mức rơi nước mắt.”
“Như vậy đi, hôm nay ta cùng hai vị vào núi một chuyến, hai vị chỉ cần giúp ta dẫn đường là được, chim non Thần Ưng ta tự sẽ nghĩ biện pháp lấy nó!” Ngụy Hàn nói ra những lời áy náy trong lòng.
Hắn vốn chỉ là muốn thuận miệng gọi người hỗ trợ, chính mình cũng vui vẻ thanh nhàn. Nhưng ai ngờ người trong núi thành
"Ngụy đại phu, ngài muốn vào núi sao? Không được, trong núi nguy hiểm, không thể vào!”
"Đúng vậy, vẫn đợi vài ngày đi, chúng ta giúp ngài lấy là được rồi."