Họ giống như những quân cờ bị bỏ rơi.
Đầu tiên là vô duyên di chuyển đến quận thành, hiện tại Ngụy Hàn cũng muốn đi, bọn họ làm sao có thể không hoảng hốt?
Ngụy Hàn cũng lười quản tâm tình của bọn họ, xách lồng chim, thu thập mấy vật dụng cá nhân của mình chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng vừa mới đi tới cửa, đã có mấy người chặn đường.
"Tần Lương?" Ngụy Hàn nhíu mày, người chặn đường chính là Tần Lương.
Từ lần trước thông qua khảo hạch của đại phu, gã đã bị Bồ Hưng Hiền phái ra ngoài phụ trách thu thập dược liệu. Cả người rám nắng không ít, nhưng cũng có thêm một loại khí chất của kẻ trèo lên cao, thoạt nhìn có chút cảm giác uy nghiêm.
Bên cạnh hắn là trần Diệu Vân, Thúy Liên. Phía sau ba người còn có mấy cao thủ Tam phòng Trần gia.
Sau khi Đại phòng Trần Thanh Đại rút đi, sản nghiệp của Trần gia ở huyện Thanh Sơn liền do Nhị phòng, Tam phòng phân chia, cụ thể phân chia thế nào thì bọn họ đã bàn bạc trước. Tam phòng kế thừa hiệu thuốc, nếu không Tần Lương đã không lên chức thế này.
“Ha ha!” Tần Lương đắc ý cười, bày ra dáng vẻ chiến thắng cao giọng mở miệng nói: "Ngụy sư huynh muốn đi đâu đây? Hôm nay Tần mỗ kế thừa chức chưởng quỹ hiệu thuốc Trần thị, ngày sau mong chư vị chiếu cố nhiều hơn.”
“Xin chào Tần chưởng quỹ!” Trên dưới hiệu thuốc ôm quyền hành lễ.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra một chút lấy lòng. Cảnh tượng vừa rồi lòng người hoảng sợ cũng biến mất trong nháy mắt.
Dù sao Tần Lương cũng là đệ tử của Bồ Hưng Hiền, lại là thông gia của Tam phòng Trần gia, hoàn toàn có tư cách kế thừa chức chưởng quỹ hiệu thuốc, có gã tọa trấn mọi người cũng yên tâm không ít.
"Chúc mừng Tần sư đệ được toại nguyện." Ngụy Hàn cười khẽ một tiếng, trêu tức nói: "Sau này hiệu thuốc dựa vào ngươi.”
"Đây là tự nhiên!" Tần Lương đắc ý cười nói: "Sư huynh đi đâu? Có chuyện gì sao? Trần đại tiểu thư chướng mắt huynh, không đưa huynh đến quận thành à?”
Đối mặt với câu hỏi ngu ngốc này, Ngụy Hàn bật cười lười trả lời. Ngay cả học đồ tạp dịch thu lưu từ dân chạy nạn còn được đến quận thành, vì sao hắn lại không được chứ?
Tần Lương nói ra những lời này, chẳng khác gì trò cười.
“Cũng được!” Tần Lương tiếp tục châm biếm bĩu môi cười: "Nể tình đồng môn giữa chúng ta, Tần mỗ cũng không muốn giữ sư huynh ở lại hiệu thuốc tiếp tục ngồi khám bệnh. Ngày sau sư huynh cần cù một chút, tất nhiên Tần mỗ sẽ không bạc đãi huynh.”
Nói xong, gã giống như một đại gia, vỗ vỗ bả vai Ngụy Hàn động viên. Dáng vẻ này làm cho người ta vô cùng buồn cười.
"Tần Lang thật đúng là rộng lượng." Trần Diệu Vân lộ vẻ khinh miệt cười nhạo: "Ngụy Hàn ngươi may mắn gặp được sư đệ tốt như vậy, phải cảm ơn chàng ấy đã chiếu cố ngươi nhiều hơn, ngày sau phải dốc sức vì hiệu thuốc, nghe hiểu chưa?”
“Tiểu thư, cô gia!” Thúy Liên ghi hận mở miệng: "Hai người cũng đừng quên thái độ kiêu ngạo trước kia của người này, không thể đối quá tốt với hắn. Lúc nào cần đe phải đe, ít nhất sau này phải cho hắn biết đang ăn cơm nhà ai, đừng nuôi sói cắn gà nhà.”
Tần Lương và Trần Diệu Vân nghe vậy, trong lòng cũng có suy nghĩ y chang. Đúng là cá mè một lứa, người một nhà ắt vào chung một cửa.
Ngụy Hàn thấy thế nhất thời nhịn không được cười khẽ, đúng là trùm diễn xuất. Hắn không nói một tiếng, bọn họ liền diễn một vở kịch lớn?
“Các ngươi có bệnh sao? Có thì mau trị đi.” Ngụy Hàn hảo tâm nhắc nhở: "Không thấy ta đang xách đồ chuẩn bị đi sao? Trần đại tiểu thư tận lực mời, ta cũng không đi quận thành, các ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ ở lại cái hiệu thuốc rách nát này?”
"Ngươi?" Tần Lương có chút khiếp sợ.
“Ngươi cái gì ngươi, đồ ngốc!” Ngụy Hàn tiếp tục trút giận: "Lúc trước nếu không phải Trần thị vội vàng phân gia, sư phụ sẽ cho ngươi thông qua khảo hạch đại phu một cách qua loa như vậy. Một phế vật ngay cả "Trần thị bản thảo kinh" cũng không nắm vững, ngươi chỉ xứng bám váy nữ nhi Trần gia, dựa vào nữ nhân để leo lên.”
"Hiệu thuốc giao vào tay ngươi, chỉ cần là người có mắt đều biết sẽ nhanh chóng xuống dốc, ngươi cho rằng bày ra bộ dáng chưởng quầy thì sẽ thật sự là chưởng quầy ư? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
"Còn nữa, với y thuật của Ngụy mỗ đừng nói là đi hiệu thuốc khác, cho dù đến quận thành, cũng có thể đánh bại cả đám thầy thuốc, lo gì không kiếm được miếng cơm ăn? Ngươi cho rằng ta phải lạy lục cầu ngươi sao?”
Ngụy Hàn không lưu tình mỉa mai một trận, nhất thời làm cho ba người đối diện sắc mặt đại biến, khuôn mặt xanh mét. Trên dưới hiệu thuốc cũng nhỏ giọng nghị luận, tâm tư mọi người thay đổi.
Ba người Tần Lương nhiều lần há miệng muốn phản bác, nhưng cũng không phản bác được. Bởi vì hắn nói sự thật, cả huyện Thanh Sơn ai mà không biết Ngụy tiểu thần y lợi hại?
Hiện tại danh tiếng của Ngụy Hàn so với Bồ Hưng Hiền trước kia còn vang dội hơn. Đây chính là thanh danh mà hắn dùng thời gian một năm qua chữa khỏi bao nhiêu bệnh nan y mới có được.
Nếu hắn nói muốn nhảy việc, không biết có bao nhiêu hiệu thuốc vội vàng, mắt trông mong mỏi tới mời, cần gì phải nhìn sắc mặt bọn họ?
“Ngụy Hàn, ngươi làm càn!” Trần Diệu Vân nhịn không được quát lớn: "Ngươi đã quên thân phận trước kia của mình sao? Ngươi chỉ là một lưu dân mà thôi, nếu không phải Trần gia thu nhận ngươi, ngươi đã sớm chết đói trên đường phố rồi, hiện tại ngươi cóthái độ gì? Muốn vong ân phụ nghĩa phải không? ”
"Nhà thuốc Trần thị thu nhận, sư phụ không quản mệt mỏi dạy dỗ, còn có sự trợ giúp của mỗi người trong hiệu thuốc đối với ta, ta đều không quên.” Nguỵ Hản cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Nhưng những thứ này có liên quan gì đến cô? Cô là cái thá gì vậy?”
"Là cô thu nhận ta sao? Trước đây hiệu thuốc có thuộc về quản lý Tam phòng nhà cô không? Đại phòng còn chưa nói gì, mọi người cũng chưa lên tiếng, đến lượt cô ở đây khoa chân múa tay à?”
"Một năm qua Ngụy mỗ mang đến cho hiệu thuốc bao nhiêu lợi ích, các ngươi mù mắt rồi sao nên không nhìn thấy? Trần Thanh Đại cũng không dám mang ân cầu báo yêu cầu ta đi đến quận thành, Tam phòng các ngươi là cái giống chó má gì, dám mắng ta vong ân phụ nghĩa, ta đã ăn được miếng cơm nào của nhà các ngươi chưa? Chẳng lẽ cô cho rằng bản thân có thể đại diện cho cả Trần thị?”
Ngụy Hàn lại hùng hổ mỉa mai châm chọc thêm một trận nữa.