Lý Nhậm Vũ nở nụ cười thân thiện, anh tiến về phía cô.
Diệp Sở Nguyệt nhớ đến chuyện lần trước anh đưa cô đến bệnh viện bèn ngỏ ý:
- "Anh Lâm, lần trước tôi vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn, chi bằng buổi cơm trưa hôm nay tôi mời anh nhé."
Thấy cô có ý tốt cho nên anh cũng không suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu đồng ý.
Chẳng hiểu tại sao Trương Kiến Thành cứ như âm hồn bất táng, đeo bám cô mãi không thôi.
Phải chăng hắn đã luôn âm thầm theo dõi.
Ngay khi cô vừa gửi xe, chuẩn bị bước vào nhà hàng thì đã thấy bóng dáng hắn đang đứng đợi ngay phía trước.
Lập tức sắc mặt cô tối sầm lại, nhếch môi coi thường.
Cô chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của người đàn ông này, mà thản nhiên đi lướt qua người hắn.
Trương Kiến Thành thấy thế liền nhanh chóng níu lấy tay cô, nói:
- "Tiểu Nguyệt, chuyện lần trước anh nói với em, em đồng ý chứ?"
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy cảnh cáo:
- "Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Là anh không hiểu hay anh bị thiểu năng."
Hai tay Trương Kiến Thành siết chặt, nếu không phải biết cô có người chống lưng hắn cũng chả thèm nối lại tình xưa với người phụ nữ tẻ nhạt này.
Thôi thì vì sự nghiệp trở thành giám đốc của một tập đoàn lớn, hắn đành xuống nước mà nhẫn nhịn cô.
Lý Nhậm Vũ từ xa bước đến nhìn thấy cảnh tượng này không chịu được mà bước nhanh đến.
Ngay khi nhìn thấy mặt người trước mắt càng khiến anh tức điên lên, ngay lập tức đấm vào mặt Trương Kiến Thành.
- "Mau buông cánh tay thối của anh ra khỏi người cô ấy."
Trương Kiến Thành cũng không phải dạng vừa.
Hắn đấm trả lại vào mặt Lý Nhậm Vũ khiến Sở Nguyệt đứng bên cạnh hoảng hốt, cô bèn hét lớn:
- "Có kẻ điên tấn công người."
Ngay lập tức, đám đông liền chú ý đến hành động vừa rồi của Trương Kiến Thành không ngừng chỉ trỏ về phía hắn.
Vì không muốn hình ảnh bị xấu đi, ngay lập tức, hắn nhanh chóng bỏ đi, mắt không ngừng trừng về phía cô.
Mãi cho đến khi Trương Kiến Thành đi khỏi, lúc này Sở Nguyệt mới phát hiện khóe môi Lý Nhậm Vũ chảy máu.
Cô hoảng hốt, nhanh chóng lấy chiếc khăn tay của mình lau đi vết máu cho anh.
- "Tôi xin lỗi.
Cũng vì tôi mà anh bị thương."
Lý Nhậm Vũ vẻ mặt vô cùng điềm nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh ôn nhu nhìn cô nói:
- "Nếu như sau này hắn còn tìm cô gây khó dễ, cô cứ gọi cho tôi."
...***...!
Cạch....
Cánh cửa mở ra, trước mặt Hoàng Kha lúc này là dáng người thân thuộc.
Nhìn người trước mặt càng khiến anh như muốn lao thẳng mà sống chết với hắn.
Cũng tại vì hắn mà Quốc Triệu mất lòng tin nơi anh, còn giam cầm anh ở căn phòng tối tăm này.
- "Mày đến đây làm gì?"
Thấy thái độ khinh thường của Hoàng Kha, Văn Thái vẫn vô cùng bình thản.
Anh không nói gì liền sau đó lấy cái điều khiển từ trong túi ra nhấn nút.
Thoát chốc, một cánh cửa khác lại mở ra.
Anh nhìn người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Đi đi.
Làm lại cuộc đời và đừng đến nơi này nữa."
- "Cái gì?"
Hoàng Kha hoàn toàn không thể tin những gì mà Văn Thái nói.
Sao hắn có thể cả gan thả anh ra khỏi nơi này chứ.
Còn nữa, nếu để Quốc Triệu biết chuyện này, chẳng phải anh sẽ tiêu đời sao?
- "Sao mày lại thả tao? Mày không sợ tao trả thù mày à?"
Văn Thái mặt không đổi sắc, chậm rãi đáp:
- "Từ khi tao đặt chân vào nơi này, tao đã không còn sợ chữ "chết" nữa."
Thoáng chốc, hình bóng Hoàng Kha khuất dần sau cánh cửa.
Hay tin Hoàng Kha biến mất khiến Quốc Triệu như muốn phát điên.
Ông ta lập tức cho người gọi Văn Thái đến.
Đối diện với ông, anh vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, nghiêm giọng nói:
- "Hoàng Kha không hề biến mất.
Hắn đã bị tôi bắn chết vì đã kháng cự."
Nói rồi, anh đưa tay ra hiệu cho người đưa vào một cái xác đã bị bắn chết.
Gương mặt đã phủ tấm khăn trắng.
Bộ đồ trên thi thể chính là của Hoàng Kha.
Quốc Triệu chẳng cảm thấy thương xót, ông ta thậm chí không tra cứu nguyên nhân mà lạnh lùng cho người mang thi thể đó rời khỏi.
Không ngờ, ngay cả cái chết của thuộc hạ thân cận, ông ta cũng chẳng mảy may quan tâm càng khiến cho Văn Thái căm giận.
Anh biết kết cục sau này của mình cũng sẽ giống như Hoàng Kha.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.