Mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu thấy hơi nặng nề, Hiên Viên Kỳ lắc lắc đầu, nhìn thấy chút ánh sáng mờ mờ chợt tỉnh táo lại.
Cảm giác xóc nảy liên hồi, còn có tiếng ngựa hí vang bên ngoài đã cho y biết, bây giờ y đang ngồi trong xe ngựa.
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, ngọn lửa giận bùng lên, y khẽ quát: "Dừng xe!"
Người bên ngoài 'hu' một tiếng để kiềm ngựa, xe từ từ dừng lại, Hiên Viên Kỳ không đợi xe dừng hẳn đã duỗi tay xốc màn lên rồi nhảy xuống.
Cảnh tượng khá quen thuộc cho y biết y cách nơi ban nãy không quá xa, sắc trời bấy giờ đã mang một màu đen kịt, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên cao, trời đã khuya lắm rồi.
Lạnh lùng nhìn Hắc y nhân chằm chằm, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ đầy lo lắng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: "Ngươi đáng chết!"
—- Chuyện ngày mai quan trọng như vậy, sao y có thể vắng mặt được. Nếu không quay về kịp, y tuyệt đối sẽ không để họ sống yến đâu.
Hắc y nhân không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạ, thuộc hạ chỉ đang vâng theo ý chỉ của Thái hậu."
"Ý chỉ của Thái hậu?" Y quan sát xung quanh, cười khẩy: "Trong một khoảng thời gian dài như vậy mà chỉ mới mang trẫm đến đây thôi, xem ra là có người chỉ mưu bày kế?"
"Đúng vậy, là ai gia bảo hắn làm thế!" Một giọng nữ mang theo sự tang thương vang lên, Hiên Viên Kỳ nhìn sang, thì thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn vận giản dị đang đi tới.
Cũng đã dự đoán được nên khi thấy Thái hậu xuất hiện, y cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nói: "Nơi thôn dã này không phải là nơi Thái hậu nên đến! Hãy nghe theo lời khuyên của nhi thần, mau hồi cung đi, nơi đó mới là nơi mà người nên đến!"
Thái hậu không giận, khoan thai đi đến trước mặt y, điềm tĩnh nói: "Con không thể làm vậy!"
Hiên Viên Kỳ ngây ra, lập tức bật lại giận dữ: "Không liên quan đến người."
"Tiên đế đã từng nói trước mặt toàn thể văn võ bá quan, sau khi tiên đế băng hà, ai gia sẽ tiếp quản quyền lực của người, có quyền trục xuất vị Quân Vương nào cũng như lập ai là Đế Vương, đều được cả! Con nói xem, đã vậy, có liên quan đến ai gia hay không?"
"......"
"Con thân là vua một nước, người mà con phải chịu trách nhiệm là con dân thiên hạ, một mình Liễu Vận Ngưng có thể khiến con quên đi thân phận của mình sao hả?"
Hiên Viên Kỳ quay lại nhìn bà: "Ngay từ đầu người đã biết được chân tướng sự việc, tại sao lại giấu trẫm?"
"Thế ai gia có nhiệm vụ phải nói với con sao?" Thái hậu hỏi ngược lại.
Hiên Viên Kỳ im bặt.
Thái hậu tiếp lời: "Trước đó ai gia cũng đã từng giúp con, nhưng trái tim con đã nhuốm màu hận thù quá rồi! Thế nên chẳng thấy rõ được cái gì hết!"
"Vậy nên......" Trong mắt y chỉ còn lại niềm cay đắng: "Con mới muốn bù lại......"
Thái hậu nhìn y một hồi: "Hôm nay ai gia đến đây cũng vì muốn ngăn cản con, ai gia không thể trơ mắt đứng nhìn Quân Vương của Kỳ quốc vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả giang sơn!"
"Nhưng người cho là mình có thể ngăn cản được con sao?" Hiên Viên Kỳ nổi giận, thấy Thái hậu im lặng không nói, hai người giằng co, Hắc y nhân đứng cạnh không biết đã chạy đi đâu mất, trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc thi thoảng vọng lại.
Rất lâu, rất lâu sau, Thái hậu mới dời mắt: "Liễu Vận Ngưng, quan trọng đến vậy sao?"
—- Quan trọng đến nỗi khiến con tình nguyện bỏ cả tính mạng?
"Đúng!" Y đáp không chút do dự.
Ánh mắt Thái hậu dần trở nên phức tạp: "Ngay cả giang sơn, con cũng có thể từ bỏ?"
"Giang sơn còn kém nàng một bậc!"
Thái hậu im lặng nhìn y một hồi, có cái gì đó lắng đọng sâu trong ánh mắt, lại nói: "Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ tiếp chỉ, bắt đầu từ hôm nay, ai gia hủy bỏ Đế Vị của Hiên Viên Kỳ con, giáng làm Kỳ Vương, Lận Vương Hiên Viên Lận sẽ tiếp nhận Đế vị!"
Hiên Viên Kỳ quỳ xuống, từ tốn nói: "Nhi thần tiếp chỉ!"
Mây đen tản ra, ánh trăng không còn cản trở trực tiếp soi bóng xuống bao trùm cả đất trời, một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây đu đưa rào rạc, in lên nền đất là những cái bóng rời rạc.
Thái hậu xoay người bỏ đi.
Hiên Viên Kỳ vẫn quỳ ở đó: "Nhi thần, cũng tiễn Thái hậu hồi cung!"
Nghe y nói, Thái hậu liền dừng bước, nhưng chỉ một thoáng sau cái bóng thẳng đứng đã chìm vào màn đêm.
"Ai gia chỉ hy vọng, ngày sau con đừng cảm thấy hối hận!"
Giọng nói trầm thấp hòa cùng gió đêm, thoảng qua tai y.
Đến khi không thấy bóng dáng Thái hậu đâu nữa, Hiên Viên Kỳ mới từ từ đứng dậy, nheo mắt nhìn xung quanh, y bỗng bật cười.
—- Thái hậu, nhân tình này, là con nợ người!
Cố tình đến đây, chắc không phải vì muốn đưa y hồi cung, mà vì muốn tác thành cho y chăng?
Nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, Hiên Viên Kỳ nhìn con đường Thái hậu đã đi qua một lần cuối cùng liền xoay người chạy về!
Thời gian vẫn còn nhiều!
Mà lúc bấy giờ, Hiên Viên Lận ở Đế Kinh xa xôi, vô duyên vô cớ hắt xì một cái. Ngẩng đầu khỏi núi tấu chương cao cao, khụt khịt mũi, lẩm bẩm với vẻ buồn bực: "Kỳ lạ, tại sao lại có dự cảm không tốt vậy cà?"