Chương 55: Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)

Thực đơn của khách sạn năm sao

Phiên bản dịch 5516 chữ

"Biển quảng cáo, giấy phép kinh doanh đều có rồi, chỉ có thực đơn là vẫn còn chút khuyết điểm.”

Trong xe bán tải, Lưu Minh vừa nhìn chằm chằm vào con đường phía trước vừa hồi tưởng lại những việc đã làm trong ngày hôm nay, trên ghế phụ còn đặt một tờ giấy phép kinh doanh hộ kinh doanh cá thể, tên là “khu cắm trại Băng Hồ”, pháp nhân là Từ Tân Sinh, địa điểm đăng ký là số 1 thôn Băng Hồ.

Nghĩ lại thật kỹ, từ hôm qua rời khỏi thôn đến giờ, ông thực sự đã làm rất nhiều việc.

Ngoại trừ gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu ăn, thịt tươi, rau củ, các loại gia vị, ông còn mua thêm hai chiếc giường lớn, năm bộ chăn ga gối đệm, một bếp nướng, mười thùng bia, hai máy phát điện chạy bằng dầu diesel và một thùng dầu diesel 50 lít (ở Hạ quốc, có thể dùng thẻ căn cước để đăng ký mua dầu diesel), ngoài ra còn có hai mươi thùng nước khoáng.

Tất nhiên, việc mua nhiều vật tư như vậy cũng hao tốn không ít tiền bạc. Sau khi trả tiền cho những người lái xe tải và đổ đầy bình xăng của xe bán tải, số tiền trong tay ông ta cũng đã cạn kiệt, chỉ còn lại chưa đến một trăm tệ.

Tổng cộng chi phí mua sắm cho chuyến đi này là 23.680 tệ, tất nhiên, khoản chi lớn nhất là hai máy phát điện chạy bằng dầu diesel và hai chiếc giường lớn.

"Thôi, có khuyết điểm thì có khuyết điểm, dù sao thì thực đơn này cũng chỉ là để đối phó thôi! Không thể thực sự làm theo được." Phục hồi tinh thần, Lưu Minh nhếch miệng.

Không còn cách nào khác, ông đã chạy tới chạy lui nhiều nhà hàng để mua thực đơn của bọn họ. Tuy nhiên, ông chủ của các nhà hàng đó sống chết không chịu bán, cho dù ông có giải thích thế nào, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không được.

Cuối cùng, sau khi đi theo Lý Mai để hoàn thành thủ tục đăng ký giấy phép kinh doanh, ông đành lên mạng tra cứu thực đơn của một số khách sạn năm sao, kết hợp những thực đơn này lại với nhau, loại bỏ những món ăn trùng lặp, sau đó lại đổi tên qua quýt một chút.

Nhưng giá cả, hình ảnh thì vẫn giữ nguyên.

Mới trước đó hai mươi phút, ông mới lấy được cuốn thực đơn “cao cấp” kia ở tiệm in.

"Bây giờ là ba giờ chiều, chắc là sáu giờ mình sẽ về đến nhà gỗ. Nếu như Tiểu Từ bên đó chưa xong việc thì mình có thể giúp cậu ấy làm tiếp."

Lưu Minh hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, đạp mạnh chân ga.

Bởì vì Lưu Minh không biết chuyện nhà vệ sinh di động, còn nghĩ Từ Hành nhanh nhất cũng phải mất một ngày để hoàn thành nhà vệ sinh, cho nên ông muốn nhanh chóng trở về để giúp hắn san phẳng mặt bằng.

Dù sao đi nữa, một khi trời mưa, thì tất cả mọi chuyện tu sửa gì đều phải dừng lại.

Két!

Huyện A Tắc, lầu hai của văn phòng phố Nam, Lý Mai cầm một tập tài liệu, đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

"Tiểu Lý, hôm nay sao cô lại ra ngoài lâu như vậy? Làm một tờ khai đăng ký thường trú thì không mất đến mấy phút đâu."

Nhìn thấy Lý Mai, người đồng nghiệp nam ngồi sau lưng có chút buồn chán, không có việc gì làm nên không nhịn được tò mò hỏi.

"Ôi, anh Trương, anh không biết đâu, hôm nay sau khi tôi làm xong tờ khai đăng ký thường trú, người dân mới này lại nhờ tôi giúp ông ta làm một tờ giấy phép kinh doanh."

Lý Mai đi đến máy đun nước, pha cho mình một cốc cà phê.

"Cái gì? Giấy phép kinh doanh? Thôn Băng Hồ?"

Ngay khi Lý Mai vừa dứt lời, không chỉ người đồng nghiệp nam vừa lên tiếng mà những người khác trong văn phòng cũng đều ngạc nhiên, ngay cả Lỗ Lệ cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lý Mai.

"Tiểu Lý, cô không đùa chứ?"

“Tôi nói thật mà!”

"Thôn Băng Hồ chẳng có gì cả, điện nước ở đó cũng phải dựa theo chế độ trợ cấp trên đầu người, hơn nữa còn không có bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào, nếu muốn sinh sống lâu dài ở đó thì cũng vô cùng khó khăn, huống chi là kinh doanh? Đúng rồi, người dân mới này muốn làm gì thế?"

Người đồng nghiệp nam không nhịn được hỏi tiếp.

Ban đầu, hắn cảm thấy người dân đầu tiên của thôn Băng Hồ đã đủ khiến cho người ta khó hiểu rồi, không ngờ người thứ hai nghe có vẻ cũng không đáng tin cậy cho lắm.

"Hình như là khu cắm trại gì đó! Thực ra, tôi cũng thấy ý tưởng này không thực tế lắm, nhưng dù sao thì người dân mới đó trông có vẻ đã hạ quyết tâm rồi." Lý Mai trở về chỗ ngồi, thở dài một hơi.

"Vậy nên cô đã giúp ông ta xin giấy phép kinh doanh rồi? Người ta đều mở khu cắm trại ở những nơi sơn thủy hữu tình, thôn Băng Hồ bên đó có gì? Người dân mới này đúng là dám nghĩ thật đấy. Nếu như ông ta có thể trụ được một tháng, thì coi như tôi thua!"

Người đồng nghiệp nam trợn mắt, những đồng nghiệp khác cũng lắc đầu.

Về phần Lỗ Lệ ngồi ở phía đối diện, sau khi nghe xong câu chuyện thì bà ta liền khẽ nở một nụ cười khinh thường, xong rồi cũng không còn chú ý đến Lý Mai nữa, bắt đầu bận rộn với hồ sơ công tác xóa đói giảm nghèo của mình.

Nếu là những ngành nghề kinh doanh khác thì có lẽ cũng đáng để quan tâm, nhưng kết quả lại là loại khu cắm trại mở ra mười cái đóng cửa hết chín cái này.

Cứ như thế, các nhân viên trong văn phòng phố Nam đều tự động tuyên án tử hình cho khu cắm trại Băng Hồ.

“Tôi nghĩ thế này, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với bọn họ, nên có thể giúp cái gì thì cứ nhiệt tình giúp thôi! Nếu sau này bọn họ không tiếp tục được nữa, thì tôi nghĩ cách hủy bỏ giấy phép kinh doanh kia là được, rất nhiều hộ kinh doanh trong huyện cũng như vậy." Lý Mai gật đầu nói tiếp.

Hôm nay, sau khi giúp làm xong tất cả các thủ tục, cô đã quyết định rằng sau khi bớt bận rộn với công việc bên này thì sẽ đích thân đi một chuyến đến thôn Băng Hồ, cho dù có phải ngủ trong lều ở đó một đêm thì cô cũng sẽ đi.

Bạn đang đọc Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch) của Bát Nguyệt Hoàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!