“Bốn trăm! Tiền mặt hay chuyển khoản? Tôi thấy chỗ anh không có mã thanh toán! Nhưng nói thật, điều đáng giá nhất ở đây chính là bữa ăn ngày hôm qua, hương vị thực sự tuyệt vời! Các anh chỉ cần sửa sang địa điểm, tiến hành quảng bá , thì tương lai nơi này chắc chắn sẽ không thiếu khách du lịch đâu!”
Cô gái quần bò gật đầu.
"Hả, quảng bá thêm thì không thiếu khách du lịch?"
Từ Hành giật mình, đột nhiên nhớ đến lời Lưu Minh nói hôm qua, hắn suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Người đẹp, tôi còn một chuyện muốn làm phiền cô một chút, nếu được thì tôi giảm giá cho cô năm mươi phần trăm, thế nào?"
"Giảm giá năm mươi phần trăm?"
Cô gái quần bò hơi bất ngờ.
"Là thế này, khu cắm trại chúng tôi thực sự có nhiều thiếu sót, không đủ năng lực tiếp đón quá nhiều khách vãng lai! Cô xem, nếu như nhóm người các cô làm video, thì có thể đừng đề cập đến khu cắm trại của chúng tôi không?" Từ Hành vội vàng nói lý do.
"Không đề cập đến khu cắm trại? Ông chủ, anh đúng là thú vị đấy! Bất kỳ ai cũng đều mong muốn các cô ấy hỗ trợ tuyên truyền miễn phí, anh thì ngược lại.”
Cô gái càng thêm ngạc nhiên.
"Người đẹp, khu cắm trại này thực sự không ra gì, cũng không đáng để quảng cáo. Hơn nữa, nếu như người hâm mộ của các cô quá đông, chúng tôi cũng không thể tiếp đón được."
Từ Hành bị cô gái nhìn chằm chằm, thì cảm thấy hơi ngượng, lập tức lên tiếng giải thích.
Tuy nhiên ngay sau đó, câu trả lời của cô gái khiến Từ Hành lập tức sửng sốt.
“Cái này... Chỉ sợ là...”
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ các cô đã đăng video lên rồi ư?" Từ Hành vội vàng la lên.
Không phải là hắn không hứng thú với tiền, cũng không phải là hắn không cần tiền, mà là hắn tạm thời không thể chấp nhận được nhịp độ này.
Bây giờ, các vấn đề điện, nước và một số cơ sở hạ tầng ở thôn Băng Hồ chưa được giải quyết, nếu như sau này mỗi ngày đều phải tiếp đón cái gọi là "khách du lịch", thì bọn họ phải làm sao đây?
Đặc biệt là vào mùa đông, bọn họ chắc chắn không gồng gánh chỉ với một vài căn nhà thép tiền chế, vài máy phát điện dầu diesel.
"Ồ, không phải, là do tôi không thể quyết định được. Lần này tôi ra ngoài để đi du lịch cùng bọn họ, chứ không phải thành viên trong đoàn đội bọn họ. Thôi, tôi vẫn trả đủ số tiền này cho anh, dù sao thì anh cũng không dễ dàng gì để mở khu du lịch ở đây.
Nhưng anh yên tâm, bọn họ có thể sẽ không đưa toàn bộ khu cắm trại của anh lên video đâu. Theo như tôi biết, các chủ doanh nghiệp và khu du lịch đều phải trả tiền để sản phẩm hay địa điểm của mình có thể xuất hiện trong video của bọn họ."
Cô gái quần bò nhìn Từ Hành với ánh mắt thích thú, cô ta nở nụ cười tươi rói rồi lấy bốn trăm tệ tiền mặt từ trong ví, sau đó đặt lên bàn.
"À, vậy thì do tôi hơi đường đột rồi."
Nghe vậy, mặt mo của Từ Hành trở nên đỏ bừng, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của cô gái đẹp, hắn càng cảm thấy vừa rồi mình hơi "thô lỗ".
Biết thế, thì nên tìm hiểu rõ ràng trước rồi hãy nói.
"Nhưng anh lại là ông chủ đầu tiên tôi gặp không muốn quảng cáo địa điểm của mình. Vậy thôi ông chủ, có duyên thì lần sau gặp lại."
Cô gái nói xong, gật đầu tỏ ý với Từ Hành rồi quay người rời khỏi bếp.
"Ồ, tôi chúc các cô thượng lộ bình an!"
Đáp lại một câu tượng trưng, Từ Hành mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau cùng, hắn cũng tiễn tất cả đi hết một đợt, xấu hổ thì xấu hổ thôi. Còn cái gì mà có duyên thì gặp lại, tất cả đều là những lời khách sáo nói cho có lệ.
Hơn nữa, cho dù sau này gặp lại, thì cũng chẳng ai nhận ra ai.
Tuy nhiên, ngay khi Từ Hành định đi về căn nhà mái bằng để cất tiền, thì cô gái quần bò kia lại bất ngờ xuất hiện ở cửa.
"Ha ha, đúng rồi ông chủ, bên anh xuất hóa đơn thế nào? Có thể tính tiền phòng và tiền ăn cùng nhau không?”
Chưa đợi Từ Hành mở miệng, cô gái nở nụ cười, khẽ nói.
"Hả? Cô muốn xuất hóa đơn ư?" Từ Hành lập tức ngây người.
"Đúng vậy!"
Sau vài phút, Từ Hành và Lưu Minh nhìn chiếc xe địa hình đi xa dần, nhìn nhau không nói nên lời.
Đặc biệt là Từ Hành, những giọt mưa rơi xuống khuôn mặt tràn đầy hỗn loạn của hắn.
Mãi một lúc sau, Lưu Minh mới nhìn về phía Từ Hành.
"Tiểu Từ, bây giờ phải làm sao đây?"
"Chú Lưu, chờ đến khi cần đi vào trong huyện, chú tiện thể mua một máy in hóa đơn và một máy tính tiền nữa." Từ Hành quay lại nhìn về phía Lưu Minh.
Vài phút trước, hắn đã kết bạn với cô gái tên Đồng Tuyết này trên Wechat, đồng thời cũng đảm bảo với đối phương là hóa đơn sau khi xuất sẽ được gửi tới theo địa chỉ mà cô ấy nhắn trong Wechat.
Như vậy mới coi như xong chuyện.
Đương nhiên, tình huống Đồng Tuyết muốn xuất hóa đơn chính là một lời nhắc nhở rằng sau này hắn cũng phải xuất hóa đơn cho đội ngũ team building của công ty truyền thông Hữu Thắng, vậy nên việc mua một máy in hóa đơn cũng coi như là một sự chuẩn bị trước.
"Được! Đến lúc đó, tôi sẽ tìm thử máy tính tiền ở chợ đồ cũ, mua một cái về để lắp vào máy tính." Lưu Minh day day trước trán.
Quả nhiên, lời người xưa nói không sai, một khi nói lời dối trá thì cần phải dùng vô số lời dối trá khác để che đậy. Ban đầu, bọn họ chỉ muốn giúp đỡ Vương Long qua mắt bố vợ, bây giờ thì hay rồi, khu cắm trại ngoài kia có cái gì, thì bọn họ ở đây cũng coi như có cái đó.
"Được!" Từ Hành gật đầu.
"Doanh thu" trong hai ngày này cộng với tiền đặt cọc của tập đoàn Hữu Thắng là đã gần ba vạn tiền mặt, như vậy hẳn là đủ rồi, nếu không đủ thì quẹt thẻ tín dụng của mình trước.