Vài phút sau, nhìn đoàn xe dần biến mất ở cuối quốc lộ 215, Từ Hành quay người trở về căn nhà mái bằng của mình.
Hắn vừa mới ngồi xuống, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra.
Lưu Minh xuất hiện ở cửa, tay cầm một bản thiết kế, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu, trông như vừa ngủ dậy không lâu.
"Tiểu Từ, bố vợ Vương Long đi rồi à?" Lưu Minh hỏi.
"Cháu vừa tiễn bọn họ đi xong!" Từ Hành gật đầu.
"Tối qua chú làm bản thiết kế quy hoạch hơi muộn, lúc tỉnh dậy thì đã gần chín giờ rồi!" Lưu Minh có chút ngượng ngùng giải thích một câu.
Về lý thuyết, ông cũng nên tiễn bố vợ Vương Long mới phải, dù sao Vương Long cũng là ân nhân cứu mạng của ông.
Nhưng tối qua, ông thiết kế bản vẽ đến tận hơn bốn giờ sáng, căn bản không thể tự chủ được.
"Không sao đâu! Một mình cháu tiễn là được rồi! Nếu như cả hai chúng ta cùng tiễn thì lại không thích hợp cho lắm.” Từ Hành tiện tay cầm bình giữ nhiệt, pha cho Lưu Minh một cốc trà xanh.
“Được rồi! Đúng rồi, Tiểu Từ, cháu xem bản thiết kế này đi! Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta chính thức khởi công."
Lưu Minh là người thẳng thắn, chuyện gì qua rồi thì cho qua, lập tức nhắc đến chuyện chính.
"Bản thiết kế?" Sắc mặt Từ Hành khẽ động, vô thức liếc nhìn bản thiết kế thi công Di Viên trên bàn.
Sau khi kết thúc buổi rút thăm trúng thưởng tối qua, hắn đã không quan tâm đến nó nữa, lúc này nó vẫn nằm im trên bàn.
“Cháu xem đi!”
Nói xong, Lưu Minh mở bản thiết kế của mình ra, đồng thời giới thiệu với Từ Hành:
"Tiểu Từ, kế hoạch của chú là thế này! Lần này, chúng ta sẽ xây dựng tổng cộng mười tòa kiến trúc giả cổ cùng một tiểu viện cổ, ngoài ra còn xây một đình cổ ở giữa khoảng đất trống kia."
“Mười toà nhà giả cổ, một tiểu viện cổ, chiếm diện tích khoảng hai ba mẫu."
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thiết kế và giới thiệu của Lưu Minh, Từ Hành lại dần dần lộ ra vẻ nghi ngờ.
Không phải vì Lưu Minh muốn xây dựng quá nhiều công trình, mà là vì thiết kế và quy hoạch của Lưu Minh có nhiều điểm khác biệt so với kiến trúc cổ trong tưởng tượng của hắn. Nhìn chung, phong cách tạo hình của những ngôi nhà này trong bản quy hoạch của Lưu Minh giống với kiến trúc cổ thời Tần Hán trên Trái Đất.
Chưa hết, những công trình trên bản đồ quy hoạch này hầu hết đều là những cá thể độc lập, nhìn có vẻ phân tán và cũng có phần khác biệt so với quần thể kiến trúc cổ thời Tần Hán.
Tóm lại là có cảm giác là lạ.
"Theo lý thuyết thì không nên như thế. Lưu Minh là chuyên gia phục chế kiến trúc cổ hàng đầu của Hạ quốc, nếu nói đến công năng ngủ nghĩ và tiếp khách thì chắc chắn kiến trúc cổ thời Minh Thanh là phù hợp nhất, tại sao bản thiết kế của Lưu Minh lại như thế này? Chẳng lẽ Lưu Minh cố tình thiết kế theo phong cách Tần Hán? Nhưng điều này cũng không hợp lý! Những vấn đề mang tính thường thức như vậy, Lưu Minh làm sao có thể không ngờ đến." Từ Hành càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
"Tiểu Từ, cái tiểu viện này là dành cho cháu đấy. Sao thế? Tiểu Từ, bản quy hoạch có chỗ nào không hợp lý sao?"
Bên này, Lưu Minh giới thiệu toàn bộ bố cục gần như xong xuôi, thì đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của Từ Hành có chút không ổn, liền lên tiếng hỏi.
"Ồ, chú Lưu, không phải thế, chỉ là...”
Trong lúc nhất thời, Từ Hành không biết phải giải thích như thế nào.
"Không sao! Tiểu Từ, nếu cảm thấy chỗ nào không hợp lý thì cháu cứ chỉ thẳng ra! Dù sao thì chú tới đây cũng là để thương lượng với cháu mà.”
Thấy vậy, Lưu Minh cho rằng Từ Hành phát hiện ra vấn đề, liền nghiêm túc nói.
"Chú Lưu, là thế này! Những kiến trúc cổ này rất đẹp, mang phong cách rất hoành tráng với phần mái hiên và phần nóc nhà chủ yếu là đường thẳng, mặc dù nhìn có vẻ đẹp cổ kính và thô ráp, nhưng nếu dùng để làm nơi tiếp khách nghỉ ngơi thì có phải là hơi cứng nhắc không?”
Từ Hành không biết phải giải thích như thế nào với Lưu Minh, hắn nghĩ ngợi một lúc, sau đó dùng hết vốn từ vựng ít ỏi trong đầu để nói lên ý kiến của mình.
"A! Thì ra là cháu nghĩ như thế! Tiểu Từ, thực ra thì cháu nói rất có lý! Xét theo một ý nghĩa nào đó, kiến trúc cổ của Hạ quốc chúng ta thực sự không thích hợp để làm phòng khách! Đây là vì chú phục chế kiến trúc cổ lâu rồi, nên không hề cân nhắc đến những yếu tố này. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tuy nhiên, một câu nói tùy tiện của Từ Hành lại khiến Lưu Minh chìm vào trầm tư.
Mãi một lúc sau, Lưu Minh mới ngẩng đầu nhìn Từ Hành.
“Hay là chú thiết kế lại một cái khác? Nếu không dùng được kiến trúc cổ, thì chúng ta sẽ làm kiến trúc hiện đại. Về phương diện này, mặc dù chú không bằng những nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng cũng coi như tạm được."
"Thiết kế lại? Chú Lưu...” Từ Hành nghe Lưu Minh nói muốn thiết kế lại, rồi lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của ông ta.
Hắn lại tiếp tục liếc nhìn bản vẽ thi công của Di Viên trên bàn, nảy ra một ý nghĩ trong đầu, liền cầm lấy cuộn giấy đưa cho Lưu Minh.
“Chú Lưu, chú xem thử cái này được không? Nếu được, thì chú không cần phải phiền phức như vậy!"
Ý nghĩ của Từ Hành rất đơn giản.
So với việc để Lưu Minh thiết kế lại một lần nữa, vậy thì chẳng thà để ông xem qua bản thiết kế Di Viên, nếu có thể sử dụng thì càng tốt, nếu không sử dụng được thì cũng không sao.
(*) Search từ khoá Garden of Pleasance nha để dễ tưởng tượng hơn nha :3