Chương 86: Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)

Không thể, tuyệt đối không thể nào! (1)

Phiên bản dịch 5242 chữ

"Làm gì sao? Giờ này cậu ta ắt hẳn đang loay hoay nấu ăn trên cái bếp lò đất của mình ấy chứ!" Vương Hâm ngồi bên cạnh, khẽ nhếch khoé miệng.

Nếu như ở những địa phương khác, thì Từ Hành có lẽ còn làm được vài chuyện khác, nhưng ở đó, thì hắn thực sự không thể nghĩ ra đối phương còn có thể làm gì khác ngoại trừ ăn với ngủ!

"Bếp lò đất ư? Trời mưa liên tục mấy ngày nay, cái bếp lò đất đó chắc là cũng hỏng từ lâu rồi!" Hà Sơn thuận miệng tiếp lời.

"Cũng phải! Vậy thì cậu ta có lẽ đang ăn lương khô với mấy loại đồ ăn vặt đấy."

"Mặc kệ Từ Hành đang làm gì! Dù sao đi nữa, tôi có linh cảm, khi chúng ta tìm thấy cậu ta, sau đó nói rõ thân phận và mục đích của mình với cậu ta, thì cậu ta chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc rồi nói: chú ơi, anh ơi, mau đưa tôi về nhà đi đấy." Lúc này, tài xế Mã Xung bất ngờ nói một câu.

"Hahaha! Câu này của lão Hà này chuẩn không cần chỉnh!"

Trên xe lập tức vang lên một tràng cười lớn sảng khoái, ngay cả Lưu Ninh cũng không ngoại lệ.

Nói đùa thì nói đùa, nhưng hành trình mấy tiếng đồng hồ không thể duy trì được bằng vài câu chuyện cười. Chẳng mấy chốc, ngoại trừ tài xế Mã Xung, thì những người khác đều bắt đầu lim dim ngủ gật.

Một giờ chiều, hai giờ chiều.

Tài xế thay đổi hai lần nữa trong suốt quãng đường, cuối cùng thì đến sáu giờ chiều, cả nhóm đã đến nơi giấu xe lần trước.

"Anh Lưu, chúng ta có nên tiếp tục để xe ở đây không?" Vương Hâm quay đầu hỏi.

"Đừng dừng lại ở đây, cậu lái thẳng đến chỗ dựng lều và để đồ đạc của chúng ta luôn đi." Nhìn thấy bãi cát quen thuộc ở bên ngoài, trên mặt Lưu Ninh hiện lên vẻ thờ ơ.

"Được!" Vương Hâm gật đầu.

Mặc dù tiểu trấn bỏ hoang này chỉ có một quốc lộ 215 đi ngang qua, nhưng giữa đống đổ nát cũng có vô số con đường và ngõ hẻm khác nhau, cho nên lái xe chạy qua hoàn toàn không thành vấn đề!

Lần trước, bởi vì sợ Từ Hành phát hiện, nên bọn họ mới cố tình đỗ xe cách đó năm km.

Nhưng bây giờ còn cần thiết nữa không? Rõ ràng là không!

Vù.

Vương Hâm đạp ga, chiếc xe địa hình lại tăng tốc.

Năm cây số, bốn cây số, ba cây số rồi hai cây số.

Két!

Tuy nhiên, ngay khi vừa vào tiểu trấn bỏ hoang và rẽ về phía bắc, thì chiếc xe địa hình lại đột ngột phanh gấp dừng lại.

"Sao thế?" Một cú phanh gấp này khiến Lưu Ninh và những người khác vô thức lên tiếng hỏi.

"Anh Lưu, sao đằng trước lại có nhiều xe thế?" Vương Hâm quay đầu lại, hỏi với vẻ mặt tràn đầy thắc mắc.

Đoạn quốc lộ 215 đi qua tiểu trấn dầu mỏ này là một con đường thẳng tắp, chỉ cần đứng ở đầu phía đông là có thể nhìn thấy đầu phía tây. Lúc này, hắn ta thấy một hàng dài xe công trình đang đỗ giữa tiểu trấn, vậy nên không thể không nghi ngờ.

"Có xe ư?" Lưu Ninh ở hàng ghế sau vội vàng nhoài người về phía trước.

Sau khi nhìn rõ tình hình, ông ta cũng cau mày lại.

"Mấy chiếc xe này từ đâu đến thế? Lại còn là loại phương tiện công trình! Đáng lý ra những thứ này không nên xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ có đội ngũ xây dựng đang nghỉ ngơi ở đây chăng? Vậy thì Từ Hành đâu? Tôi thấy chỗ đỗ xe của đội xe đó hình như chính là nơi ở trước đó của Từ Hành." Một lúc lâu sau, Lưu Ninh nói ra suy đoán của mình.

"Có khả năng!"

"Bất kể thế nào, trước tiên cứ đến điểm quan sát của chúng ta, sau đó xem tình hình rồi tính tiếp, nhưng tuyệt đối không để sự an toàn của Từ Hành xảy ra vấn đề gì."

"Ừ!"

Sự xuất hiện đột ngột của đoàn xe công trình đã khiến cho bầu không khí vốn thoải mái trở nên có chút bất định.

Đặc biệt là Lưu Ninh, mười phút sau khi xuống xe, ông ta cầm ống nhòm trèo lên bức tường đổ nát, mà vẫn không nói thêm lời nào.

"Hít!"

Tuy nhiên, khi nhìn cảnh tượng ở đằng xa, Lưu Ninh không khỏi hít một hơi thật sâu rồi im lặng.

"Sao thế? Anh Lưu!"

Bốn người dưới tường nhìn thấy Lưu Ninh như vậy, liền cảm thấy trái tim của chính mình dường như đang bị treo lơ lửng ở cổ họng. Bọn họ gọi thêm mấy câu, mà Lưu Ninh vẫn không phản ứng gì.

"Anh Lưu, anh Lưu!"

"Anh Lưu, anh nói gì đi! Rốt cuộc là sao thế? Có phải Từ Hành xảy ra vấn đề gì không? Hay là..."

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của mọi người, Lưu Ninh cũng có phản ứng.

"Chuyện gì thế này? Rốt cuộc chuyện gì thế này? Chúng ta rời khỏi đây còn chưa đến mười ngày kia mà..." Ông ta vừa lẩm bẩm vừa nhảy xuống bức tường đổ nát với sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

"Anh Lưu, bên kia..."

Thấy vậy, bốn người Hà Sơn vội vã chạy lại.

"Bên kia hình như đang có một vài công trình gì đó đang được xây dựng, ngoài ra còn có một khu cắm trại và một cửa hàng tạp hóa. Hơn nữa, tôi còn tháy trước cửa hàng tạp hóa còn có một quán ăn ven đường, rất nhiều công nhân đang ăn ở đó, còn Từ Hành đang bưng cơm cho những người đó." Lưu Ninh thuật lại cảnh tượng mà ông ta nhìn thấy.

"Cái gì? Khu cắm trại và cửa hàng tạp hóa ư? Từ Hành còn bưng cơm cho những công nhân đó ư?" Nghe vậy, tròng mắt của Hà Sơn suýt nữa thì rơi ra ngoài.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta cầm lấy ống nhòm trong tay Lưu Ninh rồi trèo lên bức tường đổ nát.

Nhưng rất nhanh sau đó, trên tường đã truyền đến giọng nói của Hà Sơn.

"Chết tiệt, nhà thép tiền chế."

"Lão Hà, cậu xuống để tôi xem với!" Bên dưới, Vương Hâm và Mã Xung cũng sốt ruột.

Trên tường lại truyền đến một giọng nói: "Mẹ kiếp, có cửa hàng tạp hóa thật kìa!"

Bạn đang đọc Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch) của Bát Nguyệt Hoàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!