"Anh Lưu, nếu không được thì ngày mai chúng ta trực tiếp đến gặp ông chủ ở bên kia, rồi nhờ ông ta đuổi việc Từ Hành đi! Như vậy, Từ Hành có lẽ sẽ chịu không nổi đả kích mà chủ động quay về với chúng ta." Hà Sơn im lặng một lúc, rồi nhìn về phía Lưu Ninh.
Trong suy nghĩ của mọi người, Từ Hành chính là đang làm việc cho ông chủ bí ẩn ở công trường bên thôn Băng Hồ.
"Đuổi việc Từ Hành ư? Chúng ta lại không quen biết ông chủ đó, tại sao người ta phải nghe lời chúng ta chứ!" Lưu Ninh xoa xoa giữa hai lông mày.
Nếu không phải không thể ép buộc Từ Hành, khiến cho Từ Hành tâm phục khẩu phục tự nguyện, thì ông ta thực sự rất muốn dùng vũ lực để đưa hắn trở về Cảng thị để hoàn thành nhiệm vụ.
"Chúng ta có thể cho ông ta một ít tiền!" Hà Sơn lại nói.
"Cho tiền ư? Cho bao nhiêu cho hợp lý đây? Ai cho? Dùng tiền lương thưởng của cậu ư? Các cậu có thấy đống vật liệu xây dựng như núi kia không? Ông chủ đó dám mở khu cắm trại ở nơi hoang vắng như vậy, chắc chắn phải có tiềm lực tài chính rất hùng hậu!" Lưu Ninh liếc nhìn Hà Sơn một cái thật thâm sâu.
Hôm nay lúc trở về, ông ta còn thấy mấy cánh quạt tua bin phát điện gió khổng lồ nằm bên vệ đường quốc lộ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ông chủ bí ẩn này sắp kéo điện đến thị trấn bỏ hoang kia.
Một động cơ phát điện giá bao nhiêu chứ? Ít nhất cũng phải ngàn vạn đấy! Cộng thêm những vật liệu xây dựng, thiết bị máy móc kia, nếu không có tiềm lực hùng hậu, thì ai dám chơi lớn như vậy?
"Vậy thì bây giờ phải làm sao đây?" Hà Sơn cứng họng.
Ban đầu, hắn ta còn thấy ý tưởng của mình có tính khả thi, nhưng nghe Lưu Ninh nói chỉ có thể dùng tiền lương thưởng của mình, thì hắn ta lập tức đè ý nghĩ này xuống.
"Hây! Nếu không được thì làm thế này đi. Ngày mai chúng ta đến thôn Băng Hồ trước để xem tình hình thực tế, sau đó tùy cơ ứng biến, động não một xíu, thì chắc chắn có thể khiến Từ Hành từ bỏ thôn Băng Hồ." Lưu Ninh hít một hơi thật sâu rồi nhìn lướt qua mọi người.
"Anh định giải thích như thế nào với chủ tịch?" Nghe thấy sự sắp xếp này, mọi người cùng nhìn về phía Lưu Ninh.
"Về phía chủ tịch, thì chỉ còn cách nghĩ cách kéo dài thời gian. Nếu không được, thì sẽ nói là tối hôm đó chúng ta đã đưa Từ Hành đến thành phố Tửu Cách rồi, nhưng Từ Hành đã nhân lúc đi vệ sinh để bỏ trốn."
"Nhưng nếu như vậy, thì lời khai của chúng ta phải thống nhất, tuyệt đối không được để lộ sơ hở." Lưu Ninh vuốt ngược tóc ra sau, rồi nhìn những người còn lại,
"Hả? Nói Từ Hành lại lén lút bỏ trốn ư? Vậy thì chủ tịch có báo cảnh sát không? Ông ấy mà báo cảnh sát thì chẳng phải lộ hết cả ra sao?" Hà Sơn khựng lại.
Cái cớ này nói thì nghe có vẻ hợp lý, nhưng sẽ rất khó nếu suy xét kỹ lưỡng.
"Không đâu! Chỉ khi mất tích quá 24 giờ mới được phép báo án, chỉ cần khi gần đến 24 giờ, chúng ta báo cho chủ tịch là đã có tin tức của Từ Hành! Như vậy là có thể kéo dài mãi!" Lưu Ninh lướt nhìn mọi người.
Dừng lại một chút, ông ta lại nói: "Hơn nữa, dạo gần đây tập đoàn có rất nhiều chuyện, chủ tịch chẳng có thời gian và sức lực để tập trung vào chuyện này đâu."
"Vậy thì được rồi! Dù sao cũng không còn cách nào khác nữa.” Hà Sơn nghĩ một lúc rồi nói.
"Cứ quyết định như vậy đi! Tối nay nghỉ sớm một chút, sáng mai chúng ta đến thôn Băng Hồ sớm!" Lưu Ninh nâng tay nhìn đồng hồ, rồi lại nói.
Nhưng ngay lúc này, Vương Hâm đã im lặng rất lâu lại nhìn về phía Lưu Ninh.
"Anh Lưu, vậy... Chúng ta còn mua lều trại không? Ngày mai nếu không về được huyện thì sao?"
"Mua! Mua! Mua được chưa?" Lưu Ninh và Hà Sơn thực sự muốn chửi thề, tại sao Vương Hâm lại cứ khăng khăng đòi mua lều trại, ba câu thì có đến hai câu nhắc đến lều trại rồi.
"Nhưng huyện A Tắc không có loại lều trại cắm trại đó thì phải làm sao?" Vương Hâm yếu ớt nói ra nỗi lo lắng của mình.
"Huyện A Tắc không có sao?" Ngay sau đó, căn phòng rơi vào sự im lặng đến chết người.
Tại thôn Băng Hồ, trăng treo lên cao.
Mặc dù đã một giờ sáng nhưng trong căn nhà mái bằng của Từ Hành vẫn sáng đèn.
"Hóa ra giải thưởng lần rút thưởng đầu tiên lại có giá trị như vậy!" Nhìn vào bảng điều khiển hệ thống đủ màu sắc, Từ Hành nằm trên giường không khỏi tự lẩm bẩm.
Hai giờ trước, hắn đã âm thầm quy đổi tất cả những thanh dầm lớn, xà gỗ cùng những dây điện, đinh sắt phế liệu được thu hoạch trong hôm nay thành điểm cầm đồ, không ngờ lại được hơn 25600 điểm.
Còn về cách hệ thống lấy đi những thứ đó như thế nào, thì Từ Hành không hề lo lắng!
Bởi vì hệ thống đã nói sẽ làm mọi thứ một cách hoàn hảo, hắn chỉ cần thu hoạch và mua sắm là được.
Tuy nhiên, sau khi trở về nhà, hắn truyền phát ý niệm đến hệ thống, nói muốn mua bản vẽ thiết kế kiến trúc cổ của Trái Đất, thì suýt nữa đã nổ tung hai mắt.
Từ Hành nói bừa một phong cách của một triều đại nào đó, thì hàng chục trang mua sắm bản vẽ kiến trúc phù hợp lập tức xuất hiện giao diện hệ thống, có loại nổi tiếng tăm, có loại không nổi tiếng, có loại đã bị phá hủy, có loại chưa bị phá hủy, vv.vv
Cái gì cần có thì đều có, tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là giá cả!
Từ Hành cố tình tìm kiếm bản vẽ thiết kế Di Viên, lập tức nhìn thấy con số 800 vạn điểm cầm đồ ghi rõ ở bên dưới. Hơn nữa, bản vẽ thiết kế kiến trúc cổ đơn lẻ rẻ nhất cũng phải từ 20 vạn điểm cầm đồ trở lên.
Nói cách khác, với số điểm cầm đồ hiện tại, thì hắn vẫn chưa thể mua được bất kỳ bản vẽ thiết kế kiến trúc cổ nào.