Chương 99: Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)

Khai trương luôn sao?

Phiên bản dịch 5430 chữ

"Nửa tháng! Tuyệt quá! Anh có thể cho tôi số điện thoại đặt phòng không? Nửa tháng nữa, tôi vừa khéo phải quay lại nơi đây, đến lúc đó tôi nhất định phải ở lại một đêm." Người đàn ông nghe xong, quay đầu nhìn đám bạn, lập tức nói.

"Đặt phòng?" Từ Hành vô thức gãi đầu.

"Vâng! Được ở lại một đêm trong một ngôi nhà đặc biệt như vậy giữa môi trường thiên nhiên Tây Bắc, đây chắc chắn là một trải nghiệm tuyệt vời. Nếu anh không tiện để lại số điện thoại, thì kết bạn với tôi trên WeChat đi!" Người đàn ông vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện kết bạn trên WeChat.

"Vậy thì... Cậu kết bạn với tôi đi!" Lưu Minh bên cạnh nhìn thấy Từ Hành đang cầm đồ bằng cả hai tay, dường như có chút bất tiện, cho nên ông ta dứt khoát lấy ra điện thoại của mình.

Lưu Minh nhận ra, nếu hôm nay bọn họ không kết bạn với người đàn ông này, thì đối phương và đám bạn có lẽ sẽ tiếp tục đứng lỳ ở đây.

"Được!" Người đàn ông mừng rỡ, vội vàng gật đầu.

Ting ting ting! Nhưng khi tiếng chuông báo vang lên, Lưu Minh nhìn màn hình điện thoại, thì trên mặt ông ta thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên.

"Này, người anh em này, cậu có ý gì đây?"

Hóa ra, sau khi chấp nhận yêu cầu kết bạn của người tên Hành Vân Lưu Thủy này, Lưu Minh còn nhận được một yêu cầu chuyển khoản 500 tệ.

"Tiền đặt phòng đấy? À! Đúng rồi, khu cắm trại ở một nơi như thế này, thì giá phòng chắc chắn không thấp, để tôi chuyển cho ông thêm 500 tệ nữa! Ông mau chóng nhận đi, nếu không đủ thì chúng tôi sẽ bù thêm sau! Dù giá cao đến đâu, thì chúng tôi cũng nhất định phải ở lại một đêm."

Ting! Một tiếng chuông báo nữa, người đàn ông vừa nói vừa chuyển thêm 500 tệ.

"Cái này..." Đến lúc này, Lưu Minh và Từ Hành hoàn toàn ngây người.

Mười phút sau, nhìn ba chiếc xe địa hình đi xa rồi dần dần biến mất ở cuối quốc lộ, Từ Hành mới quay sang nhìn Lưu Minh.

"Chú, tòa nhà giả cổ này của chúng ta quá phô trương phải không? Di Viên còn chưa xây xong thì... Đã khai trương rồi? Đến lúc đoàn người của tập đoàn Hữu Thắng đến đây, mà chúng ta lại không còn phòng ở..."

Mặc dù trước đó một số tài xế hoặc người đi phượt đi ngang qua cũng tỏ ra thích thú với tòa nhà giả cổ, nhưng bọn họ hỏi han xong xuôi rồi cũng chỉ chụp ảnh và rời đi, chứ không giống như người đàn ông hôm nay – bắt buộc Lưu Minh nhận tiền mới chịu buông tha.

Như vậy có nghĩa, Di Viên đã khai trương sớm hơn dự kiến, đã có vị khách đầu tiên đặt phòng rồi.

Đúng như dự đoán, chắc chắn sẽ có nhiều người đến hỏi thăm và bày tỏ mong muốn đặt phòng ở đây, mà tất cả những điều này đều là do hình dáng quá độc đáo và hấp dẫn của tòa nhà giả cổ.

"Phô trương sao? Không phô trương! Hoàn toàn không phô trương! Nếu hai bên quốc lộ 215 đều là những tòa nhà giả cổ như thế này, thì mới được gọi là phô trương. Còn tập đoàn Hữu Thắng ư? Chúng ta chỉ đang chuẩn bị mà thôi, chứ bọn họ cũng không nói muốn ở tại phòng ốc của chúng ta, cho nên cũng không bị ảnh hưởng gì đâu. Huống hồ, người kia chỉ đặt một phòng."

Nghe vậy, Lưu Minh lập tức lắc đầu, cuối cùng lại nhìn về phía Từ Hành.

"Thực ra, chú thấy việc dựa vào tòa nhà giả cổ này để thu hút những tài xế đi ngang qua hoặc những người đam mê đi phượt cũng khá tốt. Chỉ khi nào thu hút khách du lịch dừng chân, kiếm được nhiều tiền, chúng ta mới có thể tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn, tiếp tục xây dựng thêm một số công trình đặc sắc!"

"Phát triển lớn mạnh, tiếp tục xây dựng công trình đặc sắc? Ơ, ơ, ơ! Chú Lưu, trước đây chú không nói như vậy." Nhìn ánh mắt kiên định của Lưu Minh, Từ Hành có chút không tin vào tai mình.

Cuộc sống chậm rãi mà chú mong muốn đâu rồi?

Nếu nhớ không nhầm, thì trước đây khi hắn trò chuyện với Lưu Minh, ông ta không hề nghĩ đến việc tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn, thậm chí còn nói rằng nhịp độ hiện tại quá nhanh, đợi sau khi tiếp đón đội ngũ team building của Công ty Truyền thông Hữu Thắng, thì sẽ nằm dài nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.

"Trước đây không phải là không có người sao? Bây giờ cháu xem, có lão Chung, có Đinh Tam Thái, hơn nữa còn có đám người Trương Đại Bằng nữa. Nói gì thì nói, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nhưng chúng ta phải tìm việc gì đó để làm chứ?" Lưu Minh quay đầu nhìn lại phía sau, sau đó không đợi Từ Hành mở miệng, ông ta lại nói.

"Đúng rồi, Tiểu Từ, lát nữa chú sẽ chuyển khoảng tiền đặt cọc 1000 tệ vừa nhận được cho cháu, để cháu nhập sổ thu chi nhé."

"Vâng."

Cùng lúc đó, ở Yến thành, bệnh viện trực thuộc Đại học Yến Thành, phòng hành chính khoa mắt.

Một cô gái mặc áo blouse trắng vừa bước vào phòng làm việc, thì bị một nhân viên ngồi sau máy tính gọi một câu: "Bác sĩ Đồng, hóa đơn của cô đã đến chưa?"

"Hóa đơn?" Cô gái sửng sốt, sau đó nói.

"Hai ngày trước tôi liên lạc với bên đó, thì bọn họ nói đã xuất hóa đơn rồi nhưng vẫn chưa gửi đi. Hay là tí nữa tôi tan làm rồi liên lạc lại xem sao?"

Cô gái trước mặt này không phải ai khác mà chính là cô gái xinh đẹp mặc quần bò đã từng ở lại khu cắm trại Băng Hồ một đêm, Đồng Tuyết!

"Vậy thì cô phải nhanh lên đi! Nhất định phải gửi hoá đơn trước khi hết tháng, nếu bỏ lỡ thời điểm ghi chép khoản phí nghỉ phép trong tháng này, thì có thể phải đến quý sau mới được hoàn trả được đó!" Lúc này nhân viên kia nói.

"Được!" Đồng Tuyết gật đầu, sau đó quay lại chỗ làm việc của mình.

Suy nghĩ một chút, cô ấy nhấc điện thoại lên, lướt xem một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy ID WeChat của Từ Hành với ghi chú là "Chủ khách sạn nhà thép tiền chế”.

Bạn đang đọc Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch) của Bát Nguyệt Hoàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!