Chương 45: Hai vị Đại Tông Sư, đại chiến khuynh thế
"Tục ngữ có nói vợ của huynh đệ không nên đụng vào, Chu Vô Thị quả nhiên quá vô sỉ."
"Cặn bã, không ngờ lại nhân dịp huynh đệ mình trầm mê võ công đi thông đồng với vợ của hắn."
"Tố Tâm này rốt cuộc xinh đẹp đến cỡ nào mà có thể khiến cho Chu Vô Thị cùng Cổ Tam Thông đều mê mệt như vậy."
"Đáng tiếc! Mỹ nữ như thế mà ta không có cơ hội diện kiến."
Lạc Dương Thành không thuộc về bất kỳ hoàng triều nào cả.
Thế nên người ở đây cũng chẳng có bất kỳ tôn kính nào với người hoàng gia.
Thế nên khi nghe được hành vi của Chu Vô Thị thì ai nấy đều chửi ầm lên.
"Sau đó thì sao?"
Thấy Lưu Tiêu không nói, Vương Ngữ Yên hỏi tiếp.
Lưu Tiêu lên tiếng: "Sau đó khi thần công của Cổ Tam Thông đại thành, hắn ước chiến với cao thủ của tám môn phái tối cường tại ven hồ Thái Hồ."
"Nhưng người như Chu Vô Thị này dã tâm bừng bừng."
"Tiên Đế của Đại Minh nhìn ra được điểm này nên mới không cho hắn bất kỳ thực quyền nào, vì thế hắn mới du tẩu giang hồ, học được thần công."
Tại đêm trước quyết chiến, Chu Vô Thị giành trước, từng bước một đi hút khô nội lực 107 cao thủ của các môn phái, sau đó giết bọn hắn, để giá hoạ cho Cổ Tam Thông và thu hồi đại quyền của bản thân trong triều đình."
"Sự việc phát triển đúng như kế hoạch của Chu Vô Thị, Cổ Tam Thông trở thành công địch của cả võ lâm."
"Nhờ sự kiện đó mà hắn được Đại Minh Hoàng Triều trọng dụng, phụng mệnh đi truy sát Cổ Tam Thông."
"Vì đi truy sát Cổ Tam Thông nên Chu Vô Thị giao Tố Tâm cho Đại Minh Hoàng Triều chiếu cố, sợ rằng Đại Minh Hoàng Triều sẽ đuổi Tố Tâm ra ngoài, lưu lạc tha hương."
"Trong lúc này Cổ Tam Thông cũng gặp lại Tố Tâm, cả hai cùng ăn trái cấm."
"Một năm sau Cổ Tam Thông không biết Tố Tâm đã sinh cho bản thân một người con trai, thế nên hắn ước chiến với Chu Vô Thị, muốn kết thúc ân oán."
"Cả hai đã ước định, nếu Chu Vô Thị thắng thì Cổ Tam Thông phải tự chịu trói, bị bắt vào Thiên Lao ở tù thiên thu."
"Còn nếu Cổ Tam Thông thắng thì về sau chỉ cần nghe ba chữ Cổ Tam Thông, Chu Vô Thị phải nhượng bộ lui binh ngay lập tức."
"Hai người đánh nhau ba ngày ba đêm, không ai hơn ai tý nào cả."
Đám người trong Thiên Cơ Lâu nghe đến đây thì sôi trào hết cả lên, giống như bọn hắn được tận mắt xem trận đại chiến này vậy.
"Ta không bằng bọn hắn!"
Tiêu Phong chấn động!
Vừa rồi hắn chỉ giao thủ một trăm chiêu với Thượng Quan Kim Hồng thôi mà đã không đủ nội lực rồi, quả thực không thể tưởng tượng nếu đại chiến liên tiếp ba ngày ba đêm sẽ là tình cảnh gì nữa.
"Hoá ra Thiết Đảm Thần Hầu mạnh như thế sao!"
Thiên Cơ Lão Nhân thán phục!
Phải có nội lực hùng hồn ra sao mới có thể đại chiến ba ngày ba đêm như thế.
Người bình thường chỉ thức ba ngày ba đêm thôi đã không chịu nổi rồi, nói chi là đại chiến.
"Đại chiến kinh thế như vậy, tiếc là chúng ta không được nhìn thấy tận mắt."
"Sợ rằng vào lúc này cả hai đều đã tấn thăng lên cao thủ Đại Tông Sư rồi."
"Không ngờ 20 năm trước Đại Minh lại có hai vị cao thủ kinh khủng như thế."
Vô số người đấm ngực giậm chân, buồn vì không được tận mắt nhìn xem cuộc đại chiến đó.
Lưu Tiêu nói: "Các vị không thấy người lợi hại nhất chính là Cổ Tam Thông sao?"
"Phải biết rằng Chu Vô Thị đã âm thầm hút cạn nội lực của 107 vị cao thủ tuyệt đỉnh trong Đại Minh, nhưng chỉ có thể bất phân thắng bại với Cổ Tam Thông."
Sau khi nói lời này thì ai nấy đều tán thành.
"Đúng thế! Cổ Tam Thông mới thật sự là kinh tài tuyệt diễm, thảo nào Tố Tâm lại yêu hắn."
"Sợ rằng Chu Vô Thị cũng không ngờ sau khi bản thân hút sạch nội lực của nhiều cao thủ như thế mà vẫn không thể đánh bại Cổ Tam Thông."
"Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông, đúng là danh xứng với thực, nếu Chu Vô Thị không hút nhiều nội lực như thế thì sợ rằng sẽ bị Cổ Tam Thông giết chết bằng một tay mất."
"Lâu chủ nói tiếp đi!"
Bọn hắn đã muốn nghe tiếp lắm rồi.
Đám người Thượng Quan Kim Hồng, Kinh Vô Mệnh, Cưu Ma Trí lúc này đã nghe một cách say xưa, không còn tỉnh táo.
Lưu Tiêu nói: "Đại chiến đến bước này thì cả hai đều biết nếu đánh nữa sẽ thành đồng quy vu tận."
"Vì tránh cho cục diện đi quá xa, cả hai đã ước định một chiêu cuối cùng để phân thắng thua."
"Vào lúc hai người đang súc thế, tích trữ lực lượng thì tính cách âm hiểm của Chu Vô Thị lại nổi lên, hắn la lên 'Người mà Tố Tâm thật sự yêu chính là ta', khiến cho Cổ Tam Thông phân tâm, thừa cơ hội đó Chu Vô Thị chưởng Cổ Tam Thông một cái."
Tiếng chửi rủa vang lên tứ phía.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Chu Vô Thị thật sự là một tiểu nhân âm hiểm."
"Tên Chu Vô Thị này quá ghê tởm!"
"Đáng tiếc, một anh hùng hào kiệt như Cổ Tam Thông lại gãy trước tên tiểu nhân vô sỉ như Chu Vô Thị."
Chu Vô Thị bị chửi thảm vô cùng.
Có vài nhân sĩ võ lâm của Đại Minh đang ở đây cũng chỉ im lặng, không dám lên tiếng.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Cổ Tam Thông cùng Chu Vô Thị không biết rằng Tố Tâm đã biết chuyện hai người ước chiến trên núi."
"Nàng cũng không biết Chu Vô Thị chính là tên tiểu nhân đã ám hại Cổ Tam Thông."
"Trong lòng Tố Tâm cả hai là huynh đệ."
"Vì để ngăn cảnh huynh đệ tương tàn, cũng vì báo cho Cổ Tam Thông biết hắn có một đứa con trai nên Tố Tâm đã chạy đến đỉnh Thiên Sơn, lạc vào chiến trường giữa hai người."
"Và trùng hợp hơn nữa, Tố Tâm lại vô tình chặn nửa chưởng của Chu Vô Thị đánh về phía Cổ Tam Thông, thành ra Cổ Tam Thông chỉ bị dính nửa chưởng."
"Đến tận đây Cổ Tam Thông thua nửa chiêu, cam nguyện tự bị giam tại Thiên Lao Đại Minh Hoàng Triều, đến nay đã hai mươi năm."