Chương 65: Đế Thích Thiên cũng không phải vô địch
Trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều xôn xao, không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Một trăm năm trước Đế Thích Thiên đã kinh khủng như thế rồi, vậy bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới tình trạng nào.
Mọi người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Các cao thủ tuyệt đỉnh mạnh như Thiên Trì Quái Hiệp, Đấu Tửu Tăng đều chết dưới tay Đế Thích Thiên, phải biết rằng bọn họ đều là những người siêu phàm nhập thánh.
Vậy bây giờ nếu Đế Thích Thiên muốn tác oai tác quái thì còn có ai trấn áp hắn được.
Sợ rằng bây giờ Thập Cường Võ Giả - Võ Vô Địch có phục sinh thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đế Thích Thiên.
"Lâu chủ, tên ma đầu Đế Thích Thiên này rốt cuộc đang có quỷ kế gì vậy."
Có người hỏi.
Lưu Tiêu nói: "Bây giờ hắn đang ở Thiên Hạ Hội tại Nguyên Châu, ý đồ khơi mào cho Nguyên Châu đại loạn!"
Thiên Cơ Lão Nhân hít sau một hơi, sau đó trợn to hai mắt nói: "Trận đại loạn một trăm năm trước kia cũng có nguồn gốc từ Nguyên Châu."
Thiên hạ Cửu Châu, Ngũ Cường Hoàng Triều mỗi người chiếm giữ một châu.
Còn bốn châu vô chủ kia luôn nằm trong trạng thái hỗn loạn.
Mà hỗn loạn nhất thì phải kể đến Nguyên Châu.
Đương nhiên nếu nói về đáng sợ nhất thì cũng là Nguyên Châu.
Bởi vì Nguyên Châu nơi duy nhất trong Cửu Châu mà mọi người xác định được là có Võ Thánh tồn tại.
Võ Lâm Thần Thoại!
Kiếm Thần Vô Danh!
Thiên Hạ Hội?
Rất nhiều mờ mịt, không biết Thiên Hạ Hội là thứ gì.
Bởi vì Nguyên Châu rất loạn, cao thủ cũng rất nhiều, thế nên thế lực tám châu còn lại đều không thể duỗi tay vào được.
Nếu không phải do uy danh của Vô Danh quá lớn thì tám châu còn lại cũng chưa chắc quan tâm đến nơi này.
"Lâu chủ, vì sao Đế Thích Thiên lại muốn làm loạn võ lâm thêm một lần nữa thế, ngươi biết không?"
Tiêu Phong hỏi.
Đây cũng là điều mà rất nhiều người nghi hoặc.
Cao thủ như Đế Thích Thiên hoàn toàn có khả năng tranh bá Cửu Châu.
Nhưng hắn lại không đi tranh bá, chỉ âm thầm giết cao thủ của giang hồ.
Lưu Tiêu nói: "Nếu ta nói là do hắn buồn chán nên mới làm thì các ngươi tin không?"
Buồn chán?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng hận đến nghiến răng.
Bởi vì buồn chán nên khơi mào phân tranh của võ lâm sao?
Tên này còn là người không!
"Súc sinh, chỉ vì buồn chán mà đi sát hại nhiều tiền bối như thế sao."
Có người nhịn không được mà rống giận.
"Tên ma đầu này sợ rằng đã điên rồi."
Lưu Tiêu gật đầu: "Ngươi nói không sai đâu."
"Các ngươi cho rằng tên Đế Thích Thiên này chỉ là một nhân vật xuất hiện từ một trăm năm trước, nhưng thực ra hắn đã sống mấy nghìn năm rồi."
"Qua thời gian dài đằng đẵng, khi nhìn người thân của mình dần dần chết đi thì tinh thần của hắn đã vặn vẹo từ lâu."
"Thế nên việc hắn thích làm nhất giữa những năm tháng buồn chán là khơi mào phân tranh, tranh chấp trong võ lâm, khiến thiên hạ đại loạn."
"Đại đa số các đại sự phân tranh ảnh hưởng toàn bộ võ lâm mà các ngươi biết thì đều có bóng tên Lão Quái Vật này đứng sau trợ giúp."
Sống mấy nghìn năm!
Trong Thiên Cơ Lâu tất cả mọi người như ngừng thở!
"Sống mấy nghìn năm, trên đời sao lại có người đáng sợ như thế!"
"Moá! Lại là một Lão Quái Vật sống mấy nghìn năm, thảo nào những cao thủ như Thiên Trì Quái Hiệp hay Đấu Tửu Tăng đều chết dưới tay hắn."
"Lâu chủ ngươi có chém gió không?"
"Đế Thích Thiên là con rùa sao? Sao sống lâu thế được."
Thiên Cơ Lão Nhân biết được nhiều thứ thì hô lên với vẻ mặt hoảng sợ: "Truyền thuyết nói rằng sau khi trở thành Võ Thánh thì có thể có tuổi thọ 300-500 năm."
"Võ đạo của tên Đế Thích Thiên này đã đạt đến mức kinh thiên động địa."
Lưu Tiêu nói tiếp: "Hắn có thể sống lâu như thế không phải là nhờ võ đạo, mà là nhờ một thứ khác."
"Nhưng sống qua mấy nghìn năm thì dù là một con heo cũng có võ đạo siêu phàm nhập thánh."
Tiêu Phong nói một cách lạnh lùng: "Ma đầu này đáng chém!"
"Chỉ vỉ buồn chán nên lâu lâu lại khơi mào tranh chấp của võ lâm sao."
"Nếu như hắn có hiện thân để tác oai tác quái thì Tiêu Phong ta dù không địch lại cũng phải chưởng hắn hai chưởng."
Đoàn Dự nói: "Lúc đó đừng quên gọi ta, Lục Mạch Thần Kiếm của ta không phải ăn chay đâu đại ca."
"Được! Đến lúc đó hai huynh đệ chúng ta liên thủ đánh nhau với lão rùa này!"
Tiêu Phong hào khí vượt mây, không sợ hãi tý nào.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Sỡ dĩ hắn khơi mào tranh chấp của võ lâm cũng không hẳn là do buồn chán."
"Thật ra là do hắn sợ, sợ rằng sẽ xuất hiện một người mạnh hơn hắn."
"Thế nên miễn là võ lâm xuất hiện ai có thiên tư kinh tài tuyệt diễm thì hắn đều sẽ cẩn thận."
Mọi người đều biến sắc.
Ngẫm lại Thiên Trì Quái Hiệp, Đấu Tửu Tăng, Hoàng Thường thì ai không phải là thiên tài tuyệt thế?
Nhưng bọn họ đều bị Đế Thích Thiên giết chết.
Vương Ngữ Yên nói nhỏ: "Như thế tại Cửu Châu này chẳng lẽ không có ai có thể hàng phục được Đế Thích Thiên hay sao?"
Nàng nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt cực kỳ mong đợi.
Dưới cái nhìn của nàng thì Lưu Tiêu thần bí vô cùng.
Ngay cả gốc gác của Đế Thích Thiên cũng bị Lưu Tiêu điều tra rõ, vậy có thể chế trụ được hắn không?
Lưu Tiêu nói: "Đương nhiên là có rồi!"
"Tên Đế Thích Thiên này vô cùng điệu thấp, mấy nghìn năm nay hắn biến hoá thân phận liên tục không phải là không có nguyên do, đương nhiên là tại Cửu Châu có một tồn tại nào đó khiến hắn kiêng kỵ nên hắn mới phải làm như thế."
"Hơn nữa các ngươi thử chú ý một tý, tại Cửu Châu có phải là có rất nhiều lão tiền bối bỗng nhiên mất tích trong một trăm năm trở lại đây không."
"Có một vài người là chết thật."
"Nhưng có người là đang âm thầm tích súc lực lượng."
Ví dụ như là Tiếu Tam Tiếu, đây chính là một Lão Quái Vật sống còn lâu hơn của Đế Thích Thiên nữa.
Hoặc như Kiếm Ma - Độc Cô Cầu Bại!
Lưu Tiêu cực kỳ tôn sùng người này, gần đây hắn đã từng dùng Thiên Cơ Lâu suy tính, tuy nhiên câu trả lời lại là quyền hạn không đủ.
Lưu Tiêu phỏng chừng Độc Cô Cầu Bại vẫn đang giả chết lánh đời mà thôi.
Còn có cả người khai sáng Thái Huyền Kinh nữa.
Nước ở Cửu Châu rất sâu!
Tuy Đế Thích Thiên mạnh thật nhưng vẫn chưa đạt tới mức Chí Cường Giả.
Trên Võ Thánh còn có nữa.
Chí Cường Giả của Cửu Châu ai nấy đều là ngưu nhân có thể phá toái hư không.
Mặc dù Chí Cường Giả đã phá toái hư không mà đi rồi nhưng vẫn có Đạo Thống truyền lại.
Nếu như Đế Thích Thiên có thể vô địch thiên hạ thì hắn không điệu thấp đến giờ này đâu.