Chương 82: La Hán Phục Ma Thần Công
Vạn Kiếp Cốc, Chung Linh trợn mắt há mồm nhìn phụ mẫu đang đuổi những người đến đây cầu hôn đi.
Vài ngày gần đây cửa của Vạn Kiếp Cốc sắp bị gõ banh tới nơi luôn rồi.
"Thì ra là bởi vì Thiên Cơ Lâu đưa ta lên Tình Nhân Bảng, xếp hạng thứ 7!"
Chung Linh nói thầm: "Nơi này có vẻ khá thú vị."
Nàng chớp chớp hai mắt to tròn của mình, sau đó hạ quyết tâm.
"Dùng mật đạo mà lần trước Đoàn vương gia sử dụng để trốn thoát, ta muốn đến Thiên Cơ Lâu nhìn thử xem."
Chờ sau khi Chung Vạn Cừu cùng Cam Bảo Bảo đi ra đuổi một đám người đến để cầu hôn vào thì đâu còn thấy bóng dáng của Chung Linh đâu nữa.
"Đây mới là dáng vẻ chân chính của ngươi à."
Hồ Phỉ trợn mắt nhìn về Trình Linh Tố trước mắt này.
Không ngờ rằng sau khi Tình Nhân Bảng của Thiên Cơ Lâu vừa được công bố thì một nữ tử bình thường không có gì lạ bỗng hoá thành một thiên nga trắng xinh đẹp, mém tý khiến hắn mù mắt rồi.
Trình Linh Tố nói: "Trước kia ta đều dùng thân để thử độc, khiến thân thể không tốt."
"Sau khi khu trục hết độc tố thì sẽ trở nên khoẻ mạnh lại thôi, đây mới là dáng vẻ thật của ta."
Thấy dáng vẻ há hốc mồm của Hồ Phỉ thì Trình Linh Tố mừng thầm.
"Được rồi Hồ đại ca, ta không nói chuyện với ngươi nữa, Vương công tử ở sát vách đã hẹn với ta đi đạp thanh rồi, một tý nữa đến muộn thì kỳ lắm."
"Bọn hắn còn hẹn rất nhiều nhân sĩ giang hồ nữa chứ, nói rằng muốn chứng kiến người đứng thứ nhì trên Tình Nhân Bảng."
Hồ Phỉ nghe thế thì ghen ghét trong lòng, quỷ thần xui khiến làm sao hắn bỗng mở miệng: "Có thể không đi không?"
Một khắc sau hắn cũng biết lời mình nói ra không hợp lý.
Hắn vội giải thích: "Ngươi bây giờ là mỹ nhân đứng thứ 2 trên Tình Nhân Bảng, không sợ những người đó có ý đồ xấu với ngươi à?"
Trình Linh Tố trả lời: "Không sợ!"
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã từng nói rồi, ai dám có ý đồ xấu hoặc sử dụng thủ đoạn hèn hạ đối với người trên Tình Nhân Bảng thì đều bị Thiên Cơ Lâu cùng các đại thế lực san bằng."
Nói xong nàng cũng không đợi Hồ Phỉ nói gì nữa, tung tăng chạy ra cửa.
Chỉ để Hồ Phỉ đứng một mình há to mồm, không nói đươc câu nào.
Viên Tử Y, Trình Linh Tố, bản thân phải làm sao đây?
"Chết? Chết hết rồi!"
Nghe được tin tức Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn đều đã tử vong ở Lạc Dương Thành thì Tảo Địa Tăng ngơ ngác.
Dựa theo suy tính của hắn thì ám thương của cả hai khi luyện 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm sẽ không phát tác sớm như thế.
Hắn không ngờ cả hai đều đến Lạc Dương Thành, lại tình cờ chạm mặt nhau rồi sau đó đánh nhau chết sống, trực tiếp liều mạng.
"Ừm?"
Bỗng Tảo Địa Tăng nhướn mày, xoay người nhìn sang, thấy có một hoà thượng đang đứng đánh quyền ở giữa Phật Tháp.
Việc đánh quyền ở Võ Lâm Thánh Địa như Thiếu Lâm rất thông thường.
Nhưng Tảo Địa Tăng lại phát hiện tiểu hoà thượng trước mắt này không tầm thường, lúc đánh quyền thì kình lực dồi dào, nội lực cuồn cuộn, không ngờ tên này lại có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ.
Bằng chừng ấy tuổi thì ngay cả đệ tử của La Hán Đường cũng không có tu vi cao đến thế.
"Thiên tài sao?"
Tảo Địa Tăng cảm thấy rất hứng thú, nhanh chóng quên đi cái chết của Tiêu Viễn Sơn dùng Mộ Dung Bác, bắt đầu nhìn tên hoà thượng này một cách nghiêm túc.
"La Hán Quyền?"
Vừa nhìn kỹ thì hai mắt hắn co rút lại.
Trong vài chục năm qua thì đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc chập chờn như vậy.
Quyền pháp mà tiểu hoà thượng này đang đánh, vừa nhìn thì sẽ tưởng chỉ là La Hán Quyền bình thường của Thiếu Lâm thôi.
Nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng thì sẽ thấy khác.
Không chỉ như thế, dù hắn đã đạt đến Đại Tông Sư rồi nhưng khi nhìn vào cách vận chuyển nội công khi thi triển quyền cước của tên tiểu tử này thì hắn vẫn cảm thấy hơi không hiểu.
"Không đúng, đây không phải là La Hán Quyền!" Tảo Địa Tăng hoảng sợ trong lòng.
Càng quan sát hắn lại càng thấy quyền pháp này ảo diệu, giống như hội tụ tất cả Phật Pháp vào vậy, đây chính là Phật Gia Nội Công Đại Thành Quyền Pháp.
Nhìn kỹ vào thì ta có thể thấy được như cả 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm đều được diễn biến từ môn quyền pháp này.
"Chẳng lẽ là La Hán Phục Ma Thần Công trong truyền thuyết sao!"
La Hán Phục Ma Thần Công, một trong những tuyệt học chí cường của Phật Môn, thậm chí nó còn hơn Dịch Cân Kinh một bậc, chỉ có Tẩy Tuỷ Kinh đã biến mất hoàn toàn mới có thể sánh vai mà thôi.
Nghĩ đến đây thì Tảo Địa Tăng không rời đi nữa mà bắt đầu nhìn trộm.
Chờ sau khi tiểu hoà thượng đánh quyền xong thì hắn mới bước ra.
"Khi nãy ngươi vừa sử dụng quyền pháp gì thế, tiểu hoà thượng?"
Tảo Địa Tăng với mặt mũi hiền lành, tay cầm một cây chổi, đứng trước mặt tiểu hoà thượng khi nãy.
"Bẩm sư tổ, đệ tử sử dụng La Hán Quyền!"
Hư Trúc sửng sốt, vị sư tổ này lớn như thế rồi sao lại không nhận ra La Hán Quyền nhỉ.
Một khắc sau hắn giật mình: "Sư tổ là người của Thiếu Lâm Tự sao! Đệ tử từ nhỏ đã lớn lên ở Thiếu Lâm nhưng chưa bao giờ gặp ngài cả."
Với công lực của Tảo Địa Tăng thì nếu hắn không muốn thì không ai phát hiện được hắn.
Vài thập niên qua thậm chí cả phượng trượng còn không biết trong chùa có một người như hắn nữa mà, đừng nói là một tiểu sa di như Hư Trúc đây.
Tảo Địa Tăng mỉm cười, lắc đầu không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Ai dạy ngươi môn quyền pháp này thế?"
Bản tính Hư Trúc vốn thuần lương, cũng không có tâm cơ.
Hắn không hỏi tiếp, mà trả lời tường tận câu hỏi của Tảo Địa Tăng.
"Vào một khoảng thời gian trước Huyền Từ phương trượng bị phạt vì vi phạm giới luật, sau đó viên tịch, đệ tử vì quá đau buồn nên ôm một cuốn kinh thư lúc trước phương trượng đưa cho đệ tử rồi khóc lớn."
"Không ngờ sau khi dính nước thì trên cuốn kinh thư này lại hiện lên bộ La Hán Quyền khi nãy."
"Đệ tử nghĩ là do phương trượng trên trời có linh, đây toàn bộ là an bài của hắn nên đệ tử tự tu luyện một mình!"