Chương 76: Đánh lén? Không thể nào! Thiên Đạo bảng sau trăm ngày lại lần nữa hiện thế! (1)
Người đang dạy Vương Thiến Thiến tu luyện y thuật, chẳng phải là ai khác mà là Vương Uyển Như.
Vương Uyển Như không chỉ là một vị Thánh Vương, nàng cũng là một vị chức nghiệp sư có học thêm y thuật.
Trải qua nửa năm được chỉ bảo về y thuật, y thuật của Vương Thiến Thiến tiến bộ thần tốc, đoán chừng không cần đến mấy tháng là có thể trở thành đệ nhất Y Vương!
Ầm!
Một tiếng vang từ trùng kích từ trong thân thể con rối Thiên Công phát ra.
Con rối Thiên Công là kiệt tác cao nhất của Thiên Công Sư, trừ việc không có ý nghĩ ý thức tự chủ ra, so với con người không có khác biệt gì quá lớn.
Con rối Thiên Công không chỉ có thể dùng cho y thuật, còn dùng trong chiến đấu, huấn luyện.
“Rất tốt, phương pháp nhị khí chỉ hoá của y phái Côn Lôn và phương pháp châm cứu xuyên thủy ngưng thần của y phái Vô Lượng ngươi đều đã nắm rõ, những ngày tới, ta sẽ truyền y thuật của cả mười hai y phái cho ngươi.” Vương Uyển Như giọng điệu kiên nhẫn nói.
“Vâng vâng, nhất định trong vòng nửa năm ta sẽ nắm chắc y thuật của cả mười hai y phái.” Vương Thiến Thiến tự tin như cũ nói.
Nàng từ nhỏ đã có dáng vẻ tự tin, nhưng nàng cũng chỉ là tâm cao, nhưng khí không ngạo.
Giờ khắc này.
Cửa đại điện Y Thuật sư.
Ngay khi hắn bước vào cửa chính, một cỗ khí tức mãnh liệt đã từ phía sau đánh vào hắn.
Trong nháy mắt, trong y thuật đại điện một tia ma khí bàng bạc tràn ngập toàn bộ không trung.
Ầm!
Một huyễn ảnh màu xanh tím từ phía sau đánh tới định đánh lén Vương Ương!
Mà Ma tộc này còn một chưởng đánh vào người Vương Ương.
Ầm!
Chưởng khí cuồn cuộn giống một đám mây lửa triền miên, giống như ngàn vạn dị ma càn quét tất cả chung quanh.
Trong vòng trăm trượng bị ma lực trùng kích thảm hại vô cùng.
Trong chấn động, tất cả võ giả ở Bách Chức thành ào ào đi đến.
“Ma tộc sao?”
Bọn họ hoảng sợ phát hiện, Vương Ương vậy mà bị một tên Ma tộc đánh lén.
Nhưng chỉ sau một khắc, bọn họ ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Vương Ương trở tay đánh ra một chưởng, hoá tên Ma tộc này thành một đám máu.
Giải quyết hết Ma tộc xong, hắn như không có chuyện gì xảy ra đi vào trong đại điện y thuật.
Mà võ giả ở chung quanh cũng không ngừng bàn tán.
“Đây không phải là tuyệt thế thiên tài Vương Ương sao?”
“Ma tộc trà trộn vào Hạ Châu Bách Chức thành của chúng ta như thế nào?”
“Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa, Bách Chức thành cũng không phải một toà thành kín không kẽ hở, chắc chắn sẽ có cá lọt lưới lén trà trộn vào trong.”
“Nói cũng đúng, trừ khi là ma Tiên Ma tộc đẳng cấp khác biệt mới có thể chạm đến Phong Ma đại trận của Bách Chức thành!”
Nói nói một lúc, đề tài của bọn họ lại lần nữa quay về việc vừa nãy Vương Ương bị Ma tộc một chưởng đánh trúng.
“Ma tộc đánh lén hắn hẳn là một vị dị ma có tu vi Ma Hoàng cảnh đệ tam trọng?”
“Không kịp cẩn thận quan sát đã bị hắn đánh chết bằng một chưởng rồi.”
Trong Bách Chức thành, tuy cũng có võ giả trên Tiên cảnh tọa trấn, nhưng cũng không thể tuần tra bốn phía xuất kích, chỉ khi Bách Chức thành gặp nguy hiểm mới có thể đánh.
Nhưng tu vi của tên Ma tộc vừa rồi, dù là Ma Hoàng cảnh đệ cửu trọng đỉnh phong cũng không giết được hắn.
Chỉ có người nắm giữ vạn cổ bất hủ bất diệt Thánh thể là hắn, còn có sánh ngang Tiên Đế linh hồn là hắn, hoàn toàn có thể sự tồn tại vô địch trong Nhân Hoàng.
Một nơi trong lầu các.
“Ương ca ca, ngươi không bị thương chứ?” Vương Thiến Thiến vội vàng hỏi.
Vương Uyển Như ở cạnh hiểu rõ con của mình đã trở thành kẻ địch công khai của tộc loại khác.
Mà trong Bách Chức thành chắc chắn sẽ có tộc loại khác trà trộn vào, mà không chỉ có Bách Chức thành, toàn bộ Hạ Châu cũng có không ít Ma tộc, thậm chí là cả các tộc loại khác lẫn vào.
Đặc biệt là Yêu tộc, chỉ cần chúng biến thành bộ dạng của Nhân tộc và thu lại yêu khí, nếu như không phải là chính diện đụng vào thì không thể phát hiện ra được.
Bách Chức thành có mấy chục vạn võ giả, cũng khó tránh khỏi sẽ lẫn vào các tộc loại khác.
Đây hoàn toàn là việc nhìn mãi thành quen.
Nếu trong Bách Chức thành có Ma tộc là Tiên Ma đẳng cấp khác biệt, thì còn đáng lo.
Nhưng vì biết Ma tộc trà trộn vào đối với hắn không có hề chút uy hiếp, nên hắn mới có thể một thân một mình đến Bách Chức thành.
Vương Ương đáp: “Ta không sao, Dị ma tuvhdiDsỵ vi Ma Hoàng cảnh đệ tam trọng không thể gây thương tổn cho ta!”
Hắn đổi chủ đề, hỏi Vương Uyển Như một câu: “Mẹ, cha đi đến lãnh địa của tông tộc sao?”
“Cha ngươi tự nói cho ngươi sao?” Vương Uyển Như giọng điệu kinh ngạc hỏi.
Vương Ương nói: “Ta đoán thôi.”
Hắn nghĩ lại, ba tháng trước cha nói với hắn những điều kia, từ đó hắn suy đoán ra cha tám chín phần mười muốn đi đến lãnh địa tông gia.