“Ai nói với em nhất định sẽ đau?” Mục Tế Vân nói như thật, ngón tay lướt trên cánh môi cô, “Đọc truyện người lớn nhiều quá phải không?”
Sở Chiêu Chiêu: “……”
Cô tức mình, muốn đẩy Mục Tế Vân ra, không ngờ anh lại chẳng cả chống cự, cứ dễ dàng bị cô đẩy sang một bên.
Sở Chiêu Chiêu ngẩn người, nhưng rất nhanh đã đứng dậy đi thẳng vào phòng, còn nghe tiếng cười của Mục Tế Vân ở sau lưng.
Cô càng tức hơn, “rầm” một cái, khóa trái cửa, sau đó chui thẳng vào ổ chăn, trùm kín mít.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch.
Sở Chiêu Chiêu co người, nhịn không được mà cắn một góc chăn.
Cô nhắm tịt mắt, quay lưng về phía cửa phòng, nghe tiếng bước chân của Mục Tế Vân càng lúc càng gần.
Rồi bên giường lún xuống, truyền đến hơi ấm từ anh.
Mục Tế Vân vươn tay, ôm cô từ phía sau, sau đó hôn lên tai cô.
…….
Anh định quay người cô lại, nhưng phát hiện cô giữ cứng ngắc tư thế đó rồi, một hai không chịu quay qua.
Đành phải áp dụng chiến thuật vu hồi*.
*Chiến thuật vu hồi (迂回战术): đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
…….
Sở Chiêu Chiêu càng muốn chui vào lòng Mục Tế Vân, anh lại cứ chặn cô lại, một tay chống ở bên tai cô, một tay vuốt ve gò má cô.
“Chiêu Chiêu, anh bật đèn đây.”
“Đừng!”
Lời cự tuyệt của Sở Chiêu Chiêu vô hiệu lực, theo giọng nói của cô, đèn ngủ cảm ứng đầu giường cũng bật sáng.
Ánh đèn ấm áp, nhưng Sở Chiêu Chiêu lại chỉ thấy chói mắt, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Cơ thể cô dưới ánh đèn nhàn nhạt như được phủ một tầng sáng dịu nhẹ, đẹp đến động lòng.
Mục Tế Vân đã rất nhiều lần nghĩ đến dáng vẻ khi không còn lớp quần áo của cô sẽ như thế nào, nhưng khoảnh khắc được tận mắt nhìn thấy như vậy, vẫn là khó lòng kiềm chế.
…….
“Anh vừa tặng lễ cho em rồi.” Mục Tế Vân trầm giọng, “Bây giờ đến lượt em đáp lễ.”
…….
Mục Tế Vân nhịn không được, kề sát tai cô: “Chiêu Chiêu, em đúng thật là thiên phú dị bẩm.”
Mặt của Sở Chiêu Chiêu vốn đã đủ đỏ rồi, giờ lại càng đỏ hơn nữa, vì cô nhớ ra, có một lần lên lớp, Mục Tế Vân cũng từng nói cô là “thiên phú dị bẩm.”
*Thiên phú dị bẩm (天赋异禀): một người có tài năng hoặc chuyên môn độc đáo khác với những người khác.
Khi đó, cô tuyệt không ngờ sẽ có ngày Mục Tế Vân nói lại câu này với cô….. ở trên giường.
…….
Qua một lúc lâu, anh rời giường, thuận tay kéo Sở Chiêu Chiêu dậy.
“Em tự xuống….” Thấy Sở Chiêu Chiêu ngọ nguậy, Mục Tế Vân liền giữ chặt cánh tay cô, “Sáng mai còn phải đi làm, đừng để anh lao lực quá.”
Sở Chiêu Chiêu: “….”
Cô nín thinh, để yên cho Mục Tế Vân ôm vào phòng tắm, anh tắm qua cả người cô một lượt, lại dùng khăn lông cẩn thận lau sạch nước trên người, rồi mới ôm cô trở về giường.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ sớm đã ngớt, Sở Chiêu Chiêu vừa chạm lưng xuống giường đã muốn ngủ, Mục Tế Vân hỏi cô điều gì đó, cô nghe lờ mờ không rõ, chỉ ậm ừ lấy lệ.
Sáng hôm sau, Mục Tế Vân đúng giờ đánh thức cô, cô dụi mắt, mở mắt ra đã thấy mặt Mục Tế Vân càng lúc càng gần, càng lúc càng sát.
Cuối cùng, Mục Tế Vân hôn lên vành tai cô một cái, “Dậy đi làm thôi.”
“Ò….” Sở Chiêu Chiêu chậm chạp ngồi dậy, ngay lúc chiếc chăn trượt xuống, cô mới phát hiện ra bản thân chẳng mặc gì cả.
Mà Mục Tế Vân, đang nhìn chằm chằm cô.
“……..”
“Thầy Mục, anh đi ra trước đi.” Sở Chiêu Chiêu nhanh như chớp tóm chặt chiếc chăn lại, “Một lát nữa em sẽ ra.”
Mục Tế Vân chẳng nói gì, chỉ gật đầu, “Được, vậy anh ra ngoài đợi em.”
Nhưng, lúc đi ra anh còn tốt bụng tiện tay cầm theo cả quần áo của cô.
Sở Chiêu Chiêu: “….. Thầy Mục, anh quay lại.”
“Sao vậy?” Mục Tế Vân cười đê tiện, quay đầu hỏi cô, “Có chuyện gì à?”
Sở Chiêu Chiêu lí nhí: “Anh trả quần áo cho em.”
“Gì cơ?” Mục Tế Vân nói, “Anh nghe không rõ.”
Sở Chiêu Chiêu: “Anh có ấu trĩ không chứ?”
Mục Tế Vân quay người, ngồi xuống giường, ghé vào tai cô thì thầm: “Anh có ấu trĩ hay không, chẳng phải tối qua em đã trải nghiệm hết rồi à?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Mục Tế Vân không trêu cô nữa, đặt quần áo lên giường, nói: “Đi tắm nhanh lên, hôm nay dậy muộn, nếu đi làm trễ thì cả công ty đều biết tối qua chúng ta làm gì đấy.”
Vừa dứt lời, một cái gối phi qua, Mục Tế Vân né không kịp, cả cái gối đập thẳng vào đầu, nhưng anh vẫn cười đến lạc giọng mà thong dong đi ra ngoài.
*
Một tiếng sau, hai người đến công ty vừa kịp giờ.
A Lục ôm một chồng văn kiện chạy ngược chạy xuôi, “Chiêu Chiêu! Em qua bên kia giúp Tiểu Lan đối khớp lại yêu cầu đi.”
“Vâng.” Sở Chiêu Chiêu vừa đặt túi xuống liền chạy ngay đi, để Mục Tế Vân bơ vơ một mình, anh nhìn theo bóng lưng của Sở Chiêu Chiêu mà lầm bầm: “Cuồng công việc.”
Vừa bận là bận cả một ngày, buổi chiều tan làm, Sở Chiêu Chiêu ngồi vào xe, cảm giác cái vai này chẳng còn là của mình nữa rồi.
Về đến nhà, cô mệt mỏi lê người xuống xe, “Em lên nhà trước đây.”
Mục Tế Vân vẫn nhìn cô, hỏi: “Em có nhớ tối qua đã hứa gì với anh không?”
“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu khó hiểu nhìn anh, “Em có hứa gì với anh à?”
Mục Tế Vân nhắc: “Em hứa sẽ chuyển qua sống cùng anh.”
“Hả?” Sở Chiêu Chiêu cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng có chút gì đó ấn tượng, nhưng…. cô nhỏ giọng nói: “Lúc…. lúc đó em nói mà anh cũng tin sao?”
Mục Tế Vân nhìn về phía cô, xuyên qua cửa kính xe, trong mắt là dịu dàng vô hạn: “Chiêu Chiêu, anh mỗi ngày đều phải vòng đi xa như vậy để đón em, kỳ thực rất mệt.”
Không biết vì sao, Sở Chiêu Chiêu lại có cảm giác, lời này của Mục Tế Vân còn có thêm chút nũng nịu.
Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hấp tấp nói: “Em biết rồi!”
Xong thì quay người chạy đi mất.
Mục Tế Vân nhìn bóng lưng của cô mà cười đến lộ cả hàm răng, nhớ đến những lời nói bên tai cô đêm qua: “Chuyển qua sống cùng anh đi.”
Cô mơ mơ hồ hồ “ừ” một tiếng, Mục Tế Vân lại tiếp tục nói: “Đời sống tìиɧ ɖu͙© của chúng ta sẽ rất thú vị.”
Cô vẫn mơ mơ hồ hồ “ừ” một tiếng.
Lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của cô, Mục Tế Vân càng muốn bật cười.
Vậy nên sáng thứ bảy, Mục Tế Vân đã có mặt ở nhà Sở Chiêu Chiêu từ rất sớm để giúp cô chuyển nhà.
Sở Chiêu Chiêu thấy chỉ có một mình anh liền hỏi: “Anh không gọi công ty chuyển nhà à?”
Mục Tế Vân đi vào nhà cô, giúp cô mở mấy cái thùng: “Tùy tiện thu dọn một chút là được, đến chiều chúng ta đến cửa hàng đồ gia dụng, cũng mấy năm rồi anh không mua đồ trong nhà.”
Sở Chiêu Chiêu không dừng tay, cô mím môi gật đầu.
Buổi chiều, anh đưa Sở Chiêu Chiêu đến cửa hàng đồ gia dụng.
Đi đến trước cửa hàng chăn ga gối nệm, ánh mắt của cô liền bị hấp dẫn, chân cũng đứng lại.
Mục Tế Vân nhìn theo ánh mắt của cô, ngay lập tức bị mấy tấm ga trải giường hoa hòe viền ren dọa cho kinh hồn.
Anh vội vã lôi Sở Chiêu Chiêu ra chỗ khác, “Không được, cái này tuyệt đối không được.”
Sở Chiêu Chiêu sống chết không chịu đi, tóm chặt lấy tay anh, ánh mắt đong đầy…. xin xỏ, “Thầy Mục, xem đi mà, xem một chút thôi.”
Cái này tuyệt đối không được.
Mục Tế Vân chỉ mới liếc mắt qua đống ga trải giường kia mà đã cả người đã thấy không ổn, nếu phải nằm lên đó, chắc chẳng khác gì khúc gỗ!!!
“Không được.” Mục Tế Vân kiên quyết phản đối, “Ga giường nhà anh không đẹp à?”
Sở Chiêu Chiêu thấy anh đã kiên quyết như vậy chỉ thở dài, “Vậy thì thôi.”
Mục Tế Vân: “….”
“Được được được.” Anh kéo Sở Chiêu Chiêu lại, “Mua mua mua, mua hết.”
Sở Chiêu Chiêu hí ha hí hửng chọn một bộ màu hồng một bộ màu xanh, nghĩ trong lòng, chút nữa về tắm rửa xong sẽ lập tức mang đi thay.
Mà Mục Tế Vân đứng một bên lúc này lại nghĩ, sau này cái giường kia sẽ chỉ đơn thuần là nơi để ngủ, còn nơi để hưởng thụ cuộc sống chân chính sẽ biến thành sofa…. ồ, thư phòng cũng là một ý tưởng không tồi.
Vì thế, khi đi đến khu vực đồ nội thất, Mục Tế Vân liền nói, “Anh muốn đổi bộ sofa.”
Sở Chiêu Chiêu: “Bộ sofa ở nhà khá ổn mà.”
“Hơi nhỏ.”
“Em thấy đủ dùng mà.”
“Không đủ.”
“Được thôi.”
Mục Tế Vân quét mắt một lượt, nhìn trúng bộ to nhất trong đây.
“Cái này có to quá không?” Sở Chiêu Chiêu nhìn bộ sofa to gần bằng cái giường ngủ, “Anh định làm nhà trong phòng khách à?”
Mục Tế Vân chỉ cười gian manh, đi đến quầy thu ngân quẹt thẻ.
Nhân viên gặp vị khách phóng khoáng như vậy miệng cười ngoác đến tận mang tai, cô ta vừa in hóa đơn vừa đon đả nịnh nọt: “Mắt nhìn của tiên sinh thật tốt, không chỉ biết chọn nội thất mà còn rất biết chọn phu nhân.”
Sở Chiêu Chiêu: “….”
Cô đứng một bên không biết nên phản ứng lại như thế nào. Mục Tế Vân cũng không nói gì, ký xong liền dẫn Sở Chiêu Chiêu rời đi.
Vừa quay người, cả hai đã nghe thấy tiếng chào của cô nhân viên cất lên: “Tiên sinh, phu nhân đi thong thả.”
Dứt lời, Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân nhìn thấy Cam Điềm đang tay trong với Lịch Đình, tư thế y hệt, đứng trước mặt họ.
Cam Điềm nhìn thấy Mục Tế Vân, trong vô thức đã lên tiếng chào hỏi: “Em chào thầy Mục.”
Mục Tế Vân gật đầu, Sở Chiêu Chiêu lại có chút khó xử: “Điềm Điềm, các cậu đến mua nội thất à?”
“Ừ.” Cam Điềm nói, “Chúng tớ đang tân trang nhà cưới.”
Cô liếc mắt thấy chiếc túi trên tay Mục Tế Vân, “Cậu với thầy cũng vậy phải không?”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả?”
Mục Tế Vân: “Đúng vậy.”
Sở Chiêu Chiêu: “…….”
Cam Điềm nhìn phản ứng của hai người mà bật cười, “Vậy chúng em không làm phiền hai người nữa, xin phép đi trước.”
“Ừ.” Mục Tế Vân nói, “Đi thong thả.”
Cam Điềm đi được vài bước lại quay đầu hỏi: “Chiêu Chiêu, sau này tớ phải xưng hô với cậu thế nào đây?”
Hỏi rồi cô cũng chẳng để Sở Chiêu Chiêu kịp trả lời mà quay người vui vẻ đi mất.
Sở Chiêu Chiêu thở dài thườn thượt, vừa mới thả lỏng, Mục Tế Vân lại nói: “Lần sau lớp em tổ chức họp mặt, có thể dẫn anh theo.”
Sở Chiêu Chiêu: “….. Chắc không cần đâu.”
Mục Tế Vân: “Để tất cả bạn bè trong lớp đều phải gọi em một tiếng “cô” có phải là sướиɠ không?”
Sở Chiêu Chiêu: “….”
“Thầy Mục.” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?”
Mục Tế Vân cười cợt nhả, “Nghĩ đến cảnh bạn bè phải gọi em là cô?”
Sở Chiêu Chiêu bình thản vươn tay, ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào bộ rèm cửa màu hồng phấn, “Em đang nghĩ, nhà anh mà treo bộ rèm này, chắc chắn là vô cùng đẹp.”
Mục Tế Vân: “….”