Trạm 9
Sở Chiêu Chiêu bị bệnh thật, cô cứ nghĩ về ngủ một đêm sẽ đỡ, ai ngờ sáng hôm sau thức dậy bệnh càng nặng thêm, cổ họng đau rát nói không ra hơi. Lúc đi khám cô mới biết, thời gian gần đây trong thành phố xuất hiện dịch cúm, cả bệnh viện chật kín người.
Cô xin nghỉ phép trên trường một tuần, vì sợ sẽ lây cho bạn cùng phòng nên cô cũng không định ở lại ký túc xá mà vùi mình trong căn nhà nhỏ.
Những người duy nhất không biết Sở Chiêu Chiêu bị bệnh chỉ có gia đình cô. Lúc Minh Minh gọi điện cho cô, giọng nói tràn đầy vui vẻ hưng phấn, cách một cái điện thoại nhưng vẫn khoa tay múa chân như thể đang đứng trước mặt cô nói chuyện.
“Chị ơi chị à! Tuần sau sinh nhật bạn học của em, nó mời em đi đó. Nên là…chị cho em mượn cái áo lông vũ màu trắng nha!!”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe cô bé sẽ ra ngoài chơi trong lòng liền gấp gáp: “Em đi sinh nhật nhớ chú ý an toàn, tránh xa mấy cái cạnh bàn cạnh ghế ra có nhớ chưa? Đừng để bị va vấp vào đâu đó!”
Sở Minh Minh sau khi ngã bệnh đã biến thành một người thủy tinh, ngàn lần vạn lần đều không thể bị thương vì chỉ cần là một vết xước nhỏ cũng có thể đe dọa đến tính mạng của con bé bất cứ lúc nào. Trước kia bố mẹ Sở từng nghĩ cứ bắt con bé ở trong nhà không cho ra ngoài là an toàn nhất, nhưng con bé mới có bao nhiêu tuổi chứ, thiếu nữ như hoa, nếu cứ nhốt mãi trong nhà nó sẽ chết vì u uất ngột ngạt trước khi phát bệnh mất. Vì vậy mà lâu lâu Sở Minh Minh sẽ có cơ hội được ra ngoài chơi một hai lần.
“Em biết rồi mà.” Minh Minh chu môi, “Bạn em còn nói, bố mẹ nó đã mang mấy thứ sắc nhọn cất hết đi rồi, à mấy cạnh bàn cũng được bọc lại luôn, em sẽ không bị thương đâu.”
Sở Minh Minh ngày trước đi học kết giao được rất nhiều bạn bè, sau khi ngã bệnh nghỉ học vẫn có không ít bạn cùng lớp muốn mời con bé qua nhà chơi. Nhưng dù bố mẹ Sở có đồng ý cho đi chơi, thì phụ huynh của đám trẻ cũng không dám mạo hiểm như vậy. Lỡ con người ta ở nhà mình xảy ra chuyện gì thì cả nhà họ đều không tránh khỏi trách nhiệm.
Thế nên lần này bạn học có nhã ý mời Sở Minh Minh đến nhà dự sinh nhật, Sở Chiêu Chiêu vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.
“Em đến nhà người ta nhớ phải ngoan ngoãn lễ phép, không được tự ý đụng chạm vào đồ vật trong nhà, phải chủ động giúp đỡ làm việc này việc kia nữa, biết chưa?”
“Ây ya em nhớ rồi mà, chị à, cho em mượn chiếc áo lông vũ màu trắng của chị nha.” Sở Minh Minh vừa cười hihi vừa nói.
Sở Chiêu Chiêu trầm mặc một lúc rồi nói: “Cái áo đấy cũng mặc bốn năm rồi. Cũ quá! Với lại nó hơi to để chị mua cái mới cho mà mặc.”
“Không cần không cần đâu, em lại cứ thích cái áo đấy!” Sở Minh Minh nói: “Bố mẹ bảo em mặc cái áo đấy trông rất xinh. Chị, chị thử tưởng tượng xem em mặc cái áo đấy có xinh không?”
“Minh Minh nhà ta mặc gì cũng xinh.”
“Vậy là chị đồng ý rồi nha!”
*
Mặc dù Sở Minh Minh bảo không cần quần áo mới nhưng cũng chỉ còn hai tháng nữa là tới Tết rồi, cô cũng nên để dành chút tiền mua cho Sở Minh Minh mấy bộ đồ mới. Nghĩ vậy cô liền bắt đầu tính toán tích cóp từ bây giờ.
Sáng thứ sáu có tiết của Mục Tế Vân, bệnh cảm của Sở Chiêu Chiêu cũng khỏi hẳn rồi nhưng cô vẫn không lên lớp.
Con người ta một khi đã lười biếng thì rất khó khôi phục lại trạng thái chăm chỉ ban đầu.
Hoặc có lẽ trong đoạn thời gian này, chuyện của Sở Minh Minh ép cô đến căng thẳng, hoặc có lẽ là Sở Chiêu Chiêu biết bản thân có một bí mật khó nói trước mặt Mục Tế Vân. Tóm lại cô vẫn danh chính ngôn thuận xin nghỉ phép, nằm trong ký túc xá ngủ cả một buổi chiều.
Bạn cùng phòng tan học trở về còn mang cho cô một ly trà sữa nóng.
“Chiêu Chiêu, hôm nay thầy Mục hỏi cậu đấy.” Tần Thư Nguyệt nói.
“Cái gì?!” Sở Chiêu Chiêu vừa nghe thấy tên Mục Tế Vân liền bật dậy như một phản xạ có điều kiện, “Thầy hỏi gì mình?”
Cam Điềm vừa đọc sách vừa trả lời: “Cậu căng thẳng thế?? Lớp trưởng nói giúp cậu rồi, đơn xin phép cũng đã gửi thầy xem. Thầy Mục chỉ hỏi han cậu bị cảm có nặng hay không thôi.”
Sở Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lại chui vào trong chăn.
“Thật cảm khái mà. Sinh viên ưu tú có khác!” Tần Thư Nguyệt cắn cắn đầu bút lơ đãng nói: “Thầy Mục dạy lớp chúng ta mấy năm trời, đây là lần đầu tiên thầy chủ động hỏi thăm tình hình sinh viên. Những lần trước, người khác xin nghỉ phép thầy cũng chỉ liếc mắt một cái rồi kệ đấy, có mỗi hôm nay….”
Phòng ngủ rất yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu nằm đối mặt với vách tường, quay lưng ra ngoài. Nhìn thì tưởng cô đang ngủ nhưng thực ra lại mở mắt nhìn chăm chăm vào khoảng tường trống, không lên tiếng.
“Nguyệt Nguyệt, phần ghi chú hôm nay của cậu đâu rồi? Cho tớ mượn xem với.”
May mà Cam Điềm kịp thời ngắt lời Tần Thư Nguyệt nếu không Sở Chiêu Chiêu cũng không chắc mình có thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa không.
Ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu có muốn lười cũng không thể mãi rảnh rỗi như thế được.
Phố vừa lên đèn Sở Chiêu Chiêu đã đúng giờ có mặt ở Vân Yên Phủ Đệ rồi đến phòng nghỉ của nhân viên thay đồ.
Lần nào Sở Chiêu Chiêu cũng trang điểm hết cả tiếng, lúc trở ra trong đại sảnh đã có không ít khách.
Cô lang thang ở đó, có những người còn trẻ tuổi, cũng có những người trung niên, có kẻ đến đây để v.e vãn tán tỉnh, cũng có kẻ chỉ đơn thuần là đến uống chút rượu.
Những bàn mà bình rượu đã cạn đáy, Sở Chiêu Chiêu đều tiến lên mời mọc mua rượu, bận rộn một lúc lâu chỉ đổi lại được mấy nghìn tệ. Cô bỗng nhiên cảm thấy thật vô vị. So với mấy hôm bán rượu cho đám người của Mục Tế Vân, số tiền cô kiếm được nãy giờ bé bằng mắt muỗi.
Nhưng mà…hình như cô làm mất lòng Mục Tế Vân rồi.
Cũng chưa chắc! Nói mất lòng, hẳn là không tới mức đó đâu?
Lúc đó mọi người đều đang đùa, có lẽ anh cũng không để ý.
Trong đầu đang nghĩ ngợi, Sở Chiêu Chiêu cứ ngây ngốc thất thần, ánh mắt cũng đặt ở ngay cửa ra vào.
Sau đó Mục Tế Vân xuất hiện đúng như cô mong đợi. Đi cùng với anh có vài người là Sở Chiêu Chiêu đã gặp qua, vài người chưa gặp bao giờ nhưng chắc đều là bạn bè của anh cả.
Bọn họ theo thói quen đi lên tầng hai, còn có nhân viên phục vụ đi theo, một chốc liền không thấy bóng người.
Sở Chiêu Chiêu im lặng đi theo bọn họ, đến ngã rẽ lại do dự dừng lại.
Lỡ như hôm đó anh không vui thật thì sao? Bây giờ cô đi qua đó chẳng phải tự rước nhục vào người à?
….
Bỏ đi, rước nhục thì chịu nhục thôi, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Sở Chiêu Chiêu đi tới. Không ngờ chỉ có vài phút do dự ngắn ngủi mà đã có người nắm lấy cơ hội của cô rồi. Một người gọi là Sara ăn mặc giống cô đang đứng ở đó, hai tay chống lên mặt bàn, thân hình quyến rũ mê người nhiệt tình giới thiệu mấy loại rượu đắt tiền.
Còn chưa kịp chịu nhục đã bị hất tay trên.
Cô ảo não đi xuống, tiếp tục lượn lờ trong đại sảnh.
Vậy mới nói, có những chuyện không thể nào so sánh được. Ngày trước, một buổi tối Sở Chiêu Chiêu chỉ kiếm được tám chín trăm tệ đã cảm tạ trời đất lắm rồi, mà bây giờ cô nhìn lại hóa đơn của mình chỉ biết thở dài chán nản.
Tâm tình không tốt lại thêm cái thân bệnh tật mới khỏi, mới hơn một giờ Sở Chiêu Chiêu đã thấy cả người mệt mỏi, cô liền đi về phòng nghỉ ngồi một lát. Trong phòng nghỉ lúc này còn có cả phục vụ và nhân viên, ai cũng đều đang cầm điện thoại, không nói hỏi gì nhau, cả phòng vô cùng yên ắng.
Lại có người khác đi vào Sở Chiêu Chiêu cũng không để ý, chỉ ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi có người gọi cô.
Sở Chiêu Chiêu cũng không biết có phải gọi cô không, vì người đấy cứ: “Này! Này!”
Sở Chiêu Chiêu mở mắt ra thì thấy cô gái tên Sara ban nãy đứng ở bàn của Mục Tế Vân bây giờ đang ngồi trước mặt cô, cô ta vừa dặm lại lớp trang điểm vừa hỏi: “Cô có quen biết với mấy người ngồi ở bàn B14 không?”
Sara ngày thường đã là một mỹ nhân vạn người mê, cô ta xinh đẹp lại quyến rũ, vì thế mà làm ở đây cũng lên nhanh như diều gặp gió.
Mấy ngày trước cô ta nghe ngóng được, Linda ở bàn B14 trên tầng hai hốt được một đống bạc, hai lần liên tiếp bán được năm chai Louis XIII, lần gần nhất còn bán tận bảy chai.
Số tiền lớn như vậy Sara nghe thôi mà tim gan ngứa ngáy, vừa hay hôm nay nhóm khách quý ấy lại đến, cô ta liền nhanh tay nhanh chân chộp lấy cơ hội này. Nhưng mấy người ngồi ở bàn B14 hình như không thích cô ta, mặc cô ta có nói hết nước hết cái họ cũng chỉ gọi hai chai Remy Martin.
Mà bàn của Mục Tế Vân nhìn kiểu gì cũng không giống dạng keo kiệt bủn xỉn. Lúc sau Sara đi lên phía sân khấu nhìn thử thì thấy bọn họ lại gọi thêm mấy chai rượu đắt tiền khác, nhưng lại không ghi vào hóa đơn của bất kỳ ai. Bọn họ còn có vẻ rất vui vì không bị cô ta làm phiền.
Vì thế lúc thấy Linda ở phòng nghỉ Sara liền nghĩ, có khi nào vì bọn họ quen biết nhau nên mới đặc biệt chiếu cố cho công việc của cô? Nhưng Sở Chiêu Chiêu lại phủ nhận, bọn họ không quen biết.
Sara càng tò mò, cô ta bỏ cây son xuống ngồi sang bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, thân thiết nắm lấy tay cô: “Tôi nghe nói cô ở chỗ bọn họ lấy được mấy hóa đơn giá rất cao, cô làm cách nào vậy? Truyền thụ cho tôi ít kinh nghiệm đi!”
Sở Chiêu Chiêu thành thật trả lời: “Thì tôi…trực tiếp nói họ.”
“Cái gì?” Sara sửng sốt há hốc miệng, “Cô trực tiếp nói họ mua nhiều rượu như thế?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, biểu cảm của cô không giống đang nói dối.
Sara không chút lưu tình buông tay Sở Chiêu Chiêu, rồi quay lại chiếc ghế ban nãy, tiếp tục trang điểm. Cô ta tán lớp kem nền trên mặt, ánh mắt thông qua chiếc gương nhỏ liếc nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Chẳng trách.
Tham lam như vậy, không có khách quen là phải.
Nghĩ như vậy, Sara liền cảm thấy bản thân bán được hai chai Remy Martin đã là tốt lắm rồi.