Miếng thịt màu đỏ trông vô cùng hấp dẫn người, thu hút không ít nhà có tiền ở bến tàu tiến lên mua sắm.
Thịt trâu bò ở triều Đại Lê là thứ thịt mà kẻ có tiền mới ăn nổi, bởi vì tự ý giết trâu bò là tội nặng.
Đông Thổ xem như văn minh nông nghiệp, trâu bò là công cụ sản xuất trọng yếu, các triều đại đều nghiêm khắc cấm tự giết trâu bò cày.
Bệnh tật già yếu không giết không được, nhất định phải báo quan, quan phủ chấp thuận mới có thể giết thịt, mà da, gân, sừng trên thân trâu bò nhất định phải tình nguyện nộp lên, đó là vật tư quân sự.
Khiến cho Tần Hà thấy có hơi quái lạ là, chưởng quỹ Ngưu Hành ở bên cạnh vừa nhìn tiểu nhị vừa lau nước mắt, như cha chết vậy.
Ngưu hành có nhiều trâu bò như vậy, sinh lão bệnh tử không thể bình thường hơn được, mỗi khi chết một con sẽ khóc một hồi?
Ngươi cũng không phải Lâm muội muội.
“Đức hạnh, phi!”
Tần Hà chửi thề một tiếng, vác nồi rời đi.
Kết quả chưa đi được mấy bước, đã nghe tiếng nói nhỏ ở phía sau.
“Bắt trộm a!!”
“Tên trộm bạc!”
Tần Hà xoay người, chỉ thấy một người trông rất phúc hậu chỉ vào một bóng người đang chạy trốn la to.
Chạy nhanh đuổi theo nhưng tốc độ lại kém quá nhiều.
Bóng người chạy trốn rất gầy cũng rất nhanh nhẹn, luồn lách nhanh chóng trong đám người, xuyên qua đường, đến chỗ rẽ lóe một cái đã biến mất không thấy.
Người trông phúc hậu chạy đến chỗ rẽ kia sao có thể tìm được người nữa, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ buông vài lời ngoan độc, trên thực tế sợ là cả mặt người đều không nhìn thấy rõ ràng.
...
Hầu Tiểu Lục chạy rất lâu, ngừng lại ở một chỗ dưới chân tường, chạy quá nhanh khiến cho lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt, thở dốc trong phút chốc, hắn nhìn bốn bề vắng lặng, mở ra túi tiền vừa mới tới tay, bên trong là một nén bạc nhỏ cùng với mười mấy đồng tiền.
Ước lượng, xem chừng có bốn lượng yếu, hắn cười hài lòng.
“Gặp tiền chia một nửa thôi.”
Đúng lúc này, bất ngờ bên tai vang lên một giọng nói, thiếu chút nữa đã dọa hắn hồn phi phách tán.
Nhanh như chớp giấu nén bạc ra sau lưng, nhìn kỹ lại, không biết từ lúc nào có một nam tử đội nồi sắt trên đầu đã đứng ngay bên cạnh hắn ta, nhếch miệng cười, hai hàm răng kia trắng đến chói mắt.
Hầu Tiểu Lục không nói hai lời, nhanh chân chạy đi, lúc đó toàn thân lập tức ứa đầy mồ hôi.
Bởi vì hắn nghĩ mãi mà không rõ, người kia đến bên cạnh mình từ lúc nào.
May là hắn chạy, người kia cũng không đuổi theo.
Hầu Tiểu Lục chạy một hơi từ phố đông đến phố tây, bảy lần quặt tám lần rẽ trốn vào một tòa miếu hoang mới dừng lại.
Kết quả, không đợi hắn bình ổn lại hơi thở còn đang hổn hển, giọng nói kia lại vang lên ở trên đỉnh đầu.
“Gặp mặt chia một nửa thôi.” Giọng nói đều có ma tính.
Lục Tiểu Hầu sợ thật sự, không biết thì cũng đã từng nghe qua, người có thể đội một nồi sắt lớn đuổi theo hắn như chơi đùa, vậy thì không phải người bình thường.
“Hảo hán gia tha mạng, ta đã đói ba ngày, thật sự không chịu nổi, ngài cho con đường sống.” Hầu Tiểu Lục chảy mồ hôi lạnh liên tục, có cảm giác như dù mình có dùng hết toàn lực cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay người ta, khiến hắn ta cực kỳ sợ hãi.
Nếu là bắt mình đến gặp quan, không chết cũng sẽ lột da.
“Chia một nửa không đến mức chặt đứt đường sống của ngươi a?” Người tới nghiêng đầu.
“A?”
Hầu Tiểu Lục ngây ngẩn cả người, “Chia một nửa?”
“Ngươi tên là gì?”
“Hầu.... Hầu Tiểu Lục.”
“Lấy túi tiền ra.”
“Vâng, hảo hán gia.”
Dưới sự khống chế tuyệt đối, Hầu Tiểu Lục căn bản không dám có tâm tư khác.
Tần Hà nhận lấy túi tiền, lấy ra nén bạc nhỏ bên trong nhẹ nhàng bẻ một cái, nén bạc đã tách thành hai nửa.
Một nửa cất vào túi của mình, một nửa bỏ lại vào trong túi tiền rồi ném cho Hầu Tiểu Lục.
Hầu Tiểu Lục nhìn thấy mà choáng váng, nén bạc như vậy rất cứng, răng còn chưa chắc có thể cắn ra được một mẩu nhỏ, vậy mà người này có thể tay không bẻ bạc ra.
Bạc này chắc không phải là giả đi?
Hầu Tiểu Lục chợt nghĩ vậy, vội vàng mò bạc ra, đặt trong miệng cắn.
Cắn cắn phát hiện, nén bạc này không có vấn đề gì.
Chờ nhìn lại về phía hảo hán gia, ài, người đã không thấy.
....
“Chưởng quỹ, cho một cân thịt bò.”
Tần Hà đội nồi sắt về đến trước sạp treo đầu bò, thả xuống sáu tiền bạc vụn.
“Được.”
Tay chân tiểu nhị vô cùng nhanh nhẹn, cắt cho Tần Hà một khối, đặt lên cân, không nhiều không ít vừa tròn một cân.
Xem ra chính là người trong nghề.
Tần Hà nhận lấy thịt bò lại đi cửa hàng tạp hóa, tiêu hết hơn một lượng bạc còn lại, mua một cân dầu hạt gai dầu, mười cân bột mì, nửa cân bột lên men, một cái dao phay, một ít các loại gia vị như hoa tiêu, gừng, tiêu lốt, sơn thù du.
Lỉnh ca lỉnh kỉnh trở lại lò hỏa táng, đám thợ thiêu thi đều đi ngủ, chỉ có Dương Bạch Đầu ngạc nhiên nhìn theo Tần Hà trở về phòng thiêu thi.
Thợ thiêu thi là đám sống qua hôm nay không biết có ngày mai hay không, mua ăn mua uống không kỳ lạ, mua nồi thì tuyệt đối là lần đầu tiên, Dương Bạch Đầu ngây ngốc ba mươi năm ở lò hỏa táng, mới thấy lần đầu.
Một cái nồi sắt cũng không rẻ, mua về thì khó mà nói ngày mai đã hời cho người khác.
Hành động này của Tần Hà là đang tỏ rõ một chuyện, hắn muốn “sinh hoạt” ở lò hỏa táng.
Chỉ có người có cuộc sống mới sẽ mua “gia sản” cho mình.
“Quả nhiên kỳ nhân tất có hành động khác thường a!”
Dương Bạch Đầu đánh giá cho Tần Hà một cái vừa kinh ngạc vừa thán phục .
Tần Hà đặt đồ vật xuống, lại chạy đi tìm Dương Bạch Đầu mượn một chiếc xe đẩy, ra bên ngoài kiêng đá vét bùn, chuẩn bị xây một cái bếp lò.
Có nội kình làm việc thật sự rất nhanh chóng, tảng đá lớn vừa đập một cái đã ngay lập tức vỡ thành bảy, tám khối, sửa lại một chút góc góc cạnh cạnh, bằng bằng phẳng phẳng giống như từng viên, từng viên gạch.
Tới tới lui lui bốn năm lần, nguyên liệu xem như gom đủ.
Sau đó chính là xây.
Xây một cái lò đơn cũng không cần tiêu chuẩn gì nhiều, trát trát sửa sửa dần dần cũng đã xây được.
Mặc dù hơi khó coi, nhưng cũng không ảnh hưởng việc sử dụng thực tế.
Đặt nồi sắt lên, lại trát bùn thêm một vòng, coi như bếp lò đã thành công xây xong.
Múc một muôi dầu hỏa dẫn lửa, chậm rãi nấu một ít nước, Tần Hà lại đi nhào bột mì.
Buổi tối hôm nay, hắn đã chắc chắn muốn ăn một bữa tốt.
Nhào bột xong lại đi chỗ gần bãi tha ma chặt hai cây trúc làm chén đũa lồng hấp.
Vô ảnh thủ vừa phát động, những vật này không chỉ có thể làm ra, mà còn làm rất nhanh chóng.
Tất cả đều chuẩn bị xong, sắc trời cùng đã tối.
Thi thể Binh mã ty tới, tất cả 16 bộ.
“Giác ngộ” của tổ ba người nhân vật phản diện vẫn như cũ không hề tiến bộ chút nào, thế mà để cho Tần Hà nghỉ, một bộ cũng không phân đến.
Tần Hà xem trên phân thượng đồ ăn ngon muốn lên bàn, tạm thời bỏ qua cho bọn họ, tiếp tục đại nghiệp ăn mỹ thực của mình.
Bận rộn đến trăng lên đỉnh núi, một bữa ớt xào thịt bò ăn cùng với màn thầu trắng đối với Tần Hà là vô cùng phong phú, cuối cùng cũng lên bàn.
Màn thầu vừa trắng vừa mềm, cho dù không có thêm đường, cũng rất ngọt ngào.
Ớt xào thịt bò thì càng không cần bàn luận, miệng vừa ăn, tràn đầy đều là hạnh phúc.
Ngay vào lúc Tần Hà đang ăn như gió lốc, hai hàm nhét đến phình lên, cửa chính bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Tần Hà ngẩng đầu, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng bước chân.
Không chỉ là không có tiếng bước chân, ngay cả tiếng quan sai tuần tra bên ngoài cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cửa mở ra, một thanh niên mặt mày sáng sủa, đội một cái mũ rộng vành đi đến, thấy hai má Tần Hà tròn trịa, lại nhìn đồ ăn trên bàn một chút, hơi sửng sốt.
Tần Hà cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngài là ai?”
“Lạc Cửu.”
Người đến gỡ mũ rộng vành xuống treo lên xà nhà, tự mình đến gần, nói: “Mạo muội hỏi một người.”
“Ai?”
Người đến lấy một bản vẽ từ trong ngực ra, trên đó là khuôn mặt một thanh niên anh tuấn.
Tần Hà nhận ra, xà tiên Liễu Thương.