“Đi xem một chút.”
Thẩm Luyện phóng ngựa lên núi, đi đến mật thất rồi đánh giá xung quanh.
Cả gian mật thất đều quanh quẩn mùi máu tươi nhàn nhạt xen lẫn với mùi ẩm mốc vốn có, cực kỳ khó ngửi.
Nền đá bị nứt vỡ, các tạp vật mốc meo vỡ nát ở khắp nơi, cửa chính đã bị gỡ xuống, một cánh cửa bị đập vỡ, một cánh cửa khác thì bị đốt thủng, trên đó còn có một bộ tro cốt bị hỏa táng, chắc là do nhiệt độ của củi đốt không đủ, cho nên không ít xương cốt không thể cháy hoàn toàn thành tro.
Xương cốt còn sót lại khác hẳn với người bình thường, mơ hồ còn có thể thấy một chút xương cánh, đúng là Dơi Vương không thể nghi ngờ.
Một tên quan Tiểu kỳ cẩn thận từng li từng tí xúc một bãi phân trâu nửa tươi nửa khô ở bên cạnh lên, cất vào trong một cái hộp gỗ.
“Đống phân trâu này là sao?”
Đứng sau lưng Thẩm Luyện, Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh hỏi.
Lần vây quét này, đương nhiên là Thiên hộ của đội một, đội hai thuộc đội truy bắt cũng có mặt.
“Khởi bẩm Chỉ huy sứ, hai vị Thiên hộ đại nhân, trên mặt bãi phân trâu này có một cái lỗ do ngón tay chọc vào, có thể làm vật chứng.” Quan Tiểu kỳ trả lời trung thực.
Vũ Văn Tĩnh gật đầu.
Thư lại thấy vậy, lại nâng bút lên ghi chép lại.
“Báo! Khởi bẩm Chỉ huy sứ, chúng ta lấy được một bức tranh thờ ở trong miếu đường, dân chúng đang bái lạy và cầu nguyện với bức tranh thờ này.” Lại có trình tấu, một tên tiểu kỳ mang theo một cuộn giấy chạy như bay mà đến.
“Bày ra xem.” Vũ Văn Tĩnh phân phó.
Thư lại vội vàng đi tới, cùng Tiểu kỳ đồng thời mở rộng bức tranh thờ ra.
Trên tranh vẽ một người một trâu, không có chút thần khí gì, người thì trông bình thường, trâu cũng không thể nói là một con trâu đẹp; người còn đeo một cái mặt nạ, bên cạnh có bốn chữ lớn: Thanh Ngưu Đại Tiên, nét mực mới vừa khô, giấy cũng có nếp gấp.
“Các ngươi thấy thế nào” Thẩm Luyện hỏi.
Thiên hộ đội hai đội truy bắt, Quý Thành Lương khịt mũi: “Lại là một tên khốn nạn tự tích tụ công đức, đen ăn đen diệt đi Dơi Vương, lại thu phục cái đám sơn tặc Tào Hắc Tử này.”
“Bức tranh này được chế tạo rất qua loa, không biết là hắn có ý định sẵn hay chỉ là ý muốn nhất thời, gần như tất cả các dấu vết đánh nhau ở hiện trường đều là của Dơi Vương, cái tên gọi là Thanh Ngưu Đại Tiên này gần như là không để lại một vết tích nào, thực lực cao hơn Dơi Vương không ít.” Vũ Văn Tĩnh cũng phát biểu cái nhìn của mình.
Thẩm Luyện từ chối cho ý kiến, nhìn về phía tên quan Tiểu kỳ, hỏi: “Chuyện gì xảy ra ở cái giếng kia vậy?”
“Khởi bẩm Chỉ huy sứ, giếng nước đó có gì đó rất là kỳ lạ, sau khi dân chúng uống nước giếng, thối rữa trên thân đều lành lại một cách nhanh chóng, giống như là thật sự có tác dụng chữa trị ôn dịch, đây là nước mà tiểu nhân lấy từ trong giếng lên. " Quan Tiểu kỳ nói xong, trình lên một cái túi nước ướt sũng.
Thẩm Luyện nhận lấy, mở túi nước ra ngửi một cái, trong mắt thoáng qua một tia khác lạ.
Dừng một chút, hắn ta nói: “Đợi tin tức thẩm vấn đi.”
Tiếp đó, hắn ta đưa túi nước cho Vũ Văn Tĩnh cùng Quý Thành Lương, hai người ngửi ngửi rồi nhìn nhau, đều là không hiểu.
Động tác của đội truy bắt rất nhanh gọn, sau khi bắt sống hơn hai mươi tên sơn tặc, chém chết ngay tại chỗ bốn, năm tên, thì ngay cả ngón tay nào dùng để ngoáy mũi cũng đều bàn giao.
Không bao lâu sau, bức phác họa về Thanh Ngưu Đại Tiên đã xuất hiện trước mắt ba người.
Thẩm Luyện cùng Vũ Văn Tĩnh trầm mặc.
Quý Thành Lương giật giật khóe miệng, nói: “Đây không phải là đồ đệ của Đồ Bách Thú, Ngụy Vũ à?”
....
“Vũ ca, cái tên Tần Hà kia càng ngày càng kỳ cục, đêm qua tự ý rời vị trí cả đêm chưa nói, hôm nay lại gây sự ầm ĩ, tập hợp một đám thợ thiêu thi cãi cọ với một tên dã hòa thượng, quấy nhiễu đến cả doanh địa đều không yên ổn.”
Mặt trời ngả về tây, Nguỵ Vũ vừa mới trở lại lò hỏa táng tạm thời đã nghe thấy đường đệ Ngụy Nguyên Cát mách.
Nguỵ Vũ sầm mặt lại, hắn ta không thích Tần Hà, lúc ở thiêu thi đường đã thấy Tần Hà kỳ kỳ quái quái, sau khi hắn lại được chính miệng Đồ Bách Thú hạ lệnh thưởng một cái đồng tiền, hắn ta lại càng không thích.
Tên gia hỏa này rất cợt nhả, vừa láu cá lại vừa chế nhạo, mỗi lần những thợ thiêu thi khác trông thấy hắn ta, ánh mắt đều là kính sợ cùng sùng bái, chỉ có Tần Hà, ánh mắt của Tần Hà khi nhìn hắn ta rất giống là đang nhìn một loài động vật nào đó.
“Đi gọi hắn cùng Từ Trường Thọ đến đây cho ta, thật sự cho rằng lão tử không trị được ngươi đúng không, Binh mã ty thành Đông không dám trị ngươi, nhưng thiêu thi đường ta cũng không có cái cấm kỵ này.” Nguỵ Vũ đập bàn một cái, nổi trận lôi đình.
“Lần này phải trừng trị hắn thật tốt.”
Ngụy Nguyên Vũ cười lạnh, người mà Nguỵ Vũ không thích, hắn ta ở cùng một phe với Nguỵ Vũ tất nhiên là cũng không ưa.
Đang định đi ra ngoài, kết quả lúc này lại có một nhóm người từ ngoài tiến vào.
Người dẫn đầu mặt chữ quốc, râu quai nón, lại là Thường Ôn, Thường Bách hộ của đội truy bắt số 2.
Đoàn người chẳng hề chào hỏi ai, cứ như vậy mà xông tới, mặc áo giáp cầm binh khí, ánh mắt có chút bất thiện.
“Thường Bách hộ? Ngươi.... Sao lại có thời gian rảnh đến nơi này của ta?” Ngay lập tức, Nguỵ Vũ vội vàng đứng lên chào hỏi, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thường Ôn cố gắng điều chỉnh lại nét mặt của mình để trông có vẻ ôn hòa một chút, cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút tình huống cần phải tìm Ngụy Tổng kỳ hỏi thăm một chút.”
“Có thể, nhất định ta sẽ biết gì nói nấy, ngươi cứ hỏi đi.” Nguỵ Vũ gật đầu.
Thường Ôn hơi đắn đo một chút: “Ừm, chúng ta có thể phải chuyển sang nơi khác.”
“A?”
....
Gần nửa canh giờ sau, trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Nguỵ Vũ bị trói trên băng ghế, tay chân đều mang xiềng xích, gương đồng ở phía đối diện phản chiếu lại ánh lửa khiến hắn gần như là không thể mở mắt ra được.
Khỏi cần phải nói khuôn mặt hắn ta đã đen đến mức nào, hắn ta cắn răng giơ xiềng xích trên tay lên, kích động nói: “Thường Ôn, những thứ này là có ý gì?”
“Ngụy Tổng Kỳ không nên kích động, Thường mỗ chỉ là phụng mệnh làm theo thông lệ, hy vọng Ngụy Tổng kỳ có thể hợp tác.” Khuôn mặt Thường Ôn ẩn sau bóng của gương đồng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
“Từ đầu đến cuối ta có điểm nào là không hợp tác à, chúng ta đều là Phi Ngư Vệ đi ra ngoài làm việc, ngươi muốn biết cái gì thì ngươi cứ hỏi, cần phải làm đến mức này sao?” Nguỵ Vũ nghiến răng nghiến lợi.
“Ngụy Tổng kỳ bình tĩnh đừng nóng nảy, đây chỉ là quy trình, cũng không thể hiện điều gì, xin mời ngươi hợp tác.” Thường Ôn nói với giọng điệu trầm tĩnh, không nhanh không chậm.
Nguỵ Vũ cảm thấy như mình đánh một quyền vào bông, không còn cáu kỉnh nữa, thở ra một nơi thật dài để hạ xuống cơn nóng giận trong lòng, nói: “Được rồi, ngươi hỏi đi.”
“Vậy chúng ta liền chính thức bắt đầu.”
Thường Ôn lấy giấy bút ở góc bàn chuyển qua trước mặt, cầm bút lên rồi nhìn về phía Nguỵ Vũ: “Tính danh.”
Nguỵ Vũ: “.......”
Tính danh?
Hai nhà Ngụy Vũ cả ba đời đều làm ở Phi Ngư Vệ.
Tổ tiên hai nhà có giao tình, được coi như là quan hệ thông gia, ngươi còn hỏi tính danh?
Cơn tức giận mà Ngụy Vũ vừa mới nén xuống lại lập tức dâng lên: “Thường Ôn ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, thiêu thi đường ta cũng không sợ đội truy bắt các ngươi, chúng ta không thể trao đổi tử tế thì cứ đánh một trận, xem ai sợ ai!”
“Ngụy Tổng kỳ, Thường mỗ đã từng nhấn mạnh đây chỉ là quy trình hỏi thăm bình thường, không nên kích động.” Giọng điệu của Thường Ôn vẫn không nhanh không chậm như cũ, tỏ vẻ ta rất có kiên nhẫn.
Nguỵ Vũ vỗ mạnh vào ngực vài cái, lại nén lại cơn nóng giận trong lòng xuống, chỉ vào Thường Ôn nói: “Được rồi, quy trình, ngươi hỏi đi, lão tử đi ngay thẳng làm việc đường hoàng, ta không sợ gì cả, nếu như ngươi dám giở trò gì, thiêu thi đường ta cũng không phải ăn chay.”
“Tính danh.”
“Nguỵ Vũ.”
“Tuổi.”
“24.”
“Giới tính.”
“Ngươi.... Ngươi thấy ta giống mẫu không?”
“Mời ngươi thành thật trả lời.”
“Công!”
“Diễn đạt không rõ ràng, ngươi phải nói là, nam.”
“Có thể hỏi những việc mà các ngươi không biết hay không, hỏi những vấn đề này có ý nghĩa gì à?”
“Đêm hôm qua ngươi có rời khỏi lò hỏa táng tạm thời không?”
“Không có, cả đêm hôm qua ta đều ở doanh địa lò hỏa táng tạm thời.”
“Cụ thể là ở đâu?”
“Trong lều.”
“Có đi ra ngoài không?”
“Đi tiểu đêm vài lần.”
“Mấy lần?”
“Sáu lần.”
“Số lần hơi nhiều, nguyên nhân là gì, thận không tốt sao?”
“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Ta uống nhiều nước trà không được à?”
“Thời gian sáu lần đi tiểu đêm là?”
“Ngươi bị bệnh à, ta sao nhớ được?”
“Tốt nhất là ngươi nhớ kỹ, trong quy trình dò hỏi nếu như có tồn tại điều gì không rõ ràng thì đối với ngươi cũng không có gì tốt, hiện tại sự kiện ngươi bày ra hơi lớn đấy.” Đôi mắt sâu của Thường Ôn lóe sáng.
“Lại là quy trình, quy trình này do tên ngu xuẩn nào thiết kế ra vậy?”
“Bản quy trình này là do Thẩm chỉ huy tự thiết kế ra, ngươi còn có gì thắc mắc không?”
Nguỵ Vũ lập tức ngồi ngay ngắn lại: “.....”
Khoảng nửa canh giờ tiếp đó, Nguỵ Vũ dưới sự truy hỏi của Thường Ôn về những việc cực kỳ vặt vãnh, đã kìm nén đến mức gần như sắp nổi điên.
“Vấn đề cuối cùng, ngươi có ham mê đặc biệt gì với phân trâu?”
“Thường Ôn, cái đồ chó hoang, kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục, lão tử mẹ nó liều mạng với ngươi!”
Nguỵ Vũ không thể nhịn nổi nữa, hoàn toàn bộc phát, rống giận mang theo cả cái ghế lao vào Thường Ôn.”