Ngụy Nguyên Cát đừng nói đến chủ trì cục diện, ngay chính hắn ta cũng bị dọa đến chạy ra xa.
Hắn ta tới lần này là đi theo Nguỵ Vũ, giờ Nguỵ Vũ bị mang đi, hắn ta chẳng có chút chủ kiến gì.
Quan sai trực ban của bốn thành cũng chẳng có chút năng lực nào, một thời gian ngắn đã ngã xuống năm người, quá là ác liệt.
Tần Hà thấy vậy không khỏi thở dài.
Đến cùng là vẫn trúng chiêu.
Ngoại trừ lò hỏa táng thành Đông thì lò hỏa táng ba thành khác đều dính, không sót cái nào.
Dơi Vương phát tán mấy chục loại bệnh dịch ở huyện Phòng, trong đó nguy hiểm nhất là dịch chuột, cũng chính là bệnh dịch mà đời sau gọi là Cái chết đen.
Sức lây truyền cực mạnh, phát bệnh nhanh chóng, quá trình phát bệnh thống nhất.
Bây giờ mới là ngày thứ ba, đã có người ngã xuống.
Đối với việc này Tần Hà cũng không có biện pháp nào tốt, bởi vì hắn đã không còn ôn đan và kim sang hoàn.
Chỉ có thể nhìn xem mệnh của bọn họ có đủ cứng hay không, nếu có thể chống đỡ được đến miếu Nhàn Vân, thì có thể giữ lại mạng sống.
Sau khi sự bối rối ban đầu qua đi, mấy tên quan sai trực ban rốt cuộc cũng đã trấn định lại.
Ba người sai người tập trung những thợ thiêu thi phát bệnh vào trong một lều vải, còn dư lại một người thì đi cùng Ngụy Nguyên Cát đến huyện nha báo tin, bàn bạc xem nên giải quyết như thế nào.
Mà trong thời gian bọn họ bàn bạc, đám thợ thiêu thi lại có liên tiếp bốn người ngã xuống, cộng hết tất cả đã là chín người, gần ¼ tổng số.
Lần này, Thường Ôn Phi Ngư Vệ đã phát huy ra tác dụng vô cùng lớn.
Sau khi biết được tình huống nơi này, hắn ta đã ra quyết định rất nhanh, hạ lệnh lò hỏa táng tạm thời nhổ trại ngay trong đêm, đi đến miếu Nhàn Vân.
Hắn ta đã nhận được tin tức chính xác, nước giếng ở miếu Nhàn Vân kia có tác dụng chống ôn dịch, trước mắt, miếu Nhàn Vân bên kia đã khống chế được ôn dịch.
Đương nhiên, vẫn phải có nhân viên ở lại trông giữ.
Đám người lò hỏa táng thành Đông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có ý định muốn đi cùng, nhưng lại nhìn thấy Tần Hà cùng Từ Trường Thọ không hề nhúc nhích, cũng bèn ở lại.
¼ người ngã xuống lại không có một ai thuộc về lò hỏa táng thành Đông, điều này đã cho bọ họ một sự tự tin nhất định.
Sau nửa đêm, lò hỏa táng tạm thời trở nên trống vắng hơn rất nhiều.
Tần Hà đưa mắt nhìn theo đội ngũ đã đi xa, lại tiếp tục đốt xác.
Thời buổi loạn thế mạng người như cỏ rác, đèn nhiếp phách đã giúp đám thợ thiêu thi đảm bảo an toàn, nhưng ôn dịch lại thừa dịp mà vào.
Chín người ngã xuống, nhiều không?
Cũng không nhiều.
Bình thường, nếu như mỗi lò hỏa táng có bốn mươi người, mà trong vòng ba ngày có chín người chết đi, thì cũng chỉ có thể nói là hơi nhiều mà thôi.
Huống hồ chín người này mới chỉ ngã xuống, vẫn còn chưa chết đâu.
Phải biết rằng, thời gian sống trung bình ở trong lò hỏa táng là không tới ba tháng.
Đây chính là thời buổi loạn thế, có hôm nay không có ngày mai, quen thuộc là được.
Tần Hà chuyên chú vào việc trước mắt, vào lúc sắp tới hừng đông, hắn hỏa thiêu xong một bộ thi thể khá thú vị.
Người này nói như thế nào đây, dùng một chữ để hình dung thì chính là “hổ”.
Người chết tên là Tống Ứng Long, là con trai của Huyện Thừa Huyện Phòng Tống Huy Tinh, từ nhỏ đã khiến cho Tống Huy Tinh rất bận lòng.
Bản thân Tống Huyện thừa là một tú tài, đọc sách mấy chục năm.
Cũng chớ xem thường tú tài, đó cũng chính là công danh, bỏ chút tiền cũng có thể làm một tên quan tép riu bát, cửu phẩm gì đó vinh quanh cửa nhà.
Cả đời Tống Huyện thừa đều muốn tiến thêm một bước, thi đậu cử nhân, để cho con đường làm quan của ông ta có thể tiến xa hơn.
Nhưng ông ta thi thố hơn nửa đời, lại vẫn luôn không được kết quả như ý.
Đến hơn năm mươi tuổi, ông ta có được một đứa con trai.
Tống Huyện thừa lập tức cảm thấy, ông ta không cần phải đi thi nữa.
Có con trai rồi.
Ông ta thi không đậu, vậy thì bồi dưỡng cho con trai đi lên.
Ài, đây chính là mong con hơn người.
Chuyện xưa đã nói rõ, có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Một việc ngươi lúc nào cũng luôn mong mỏi, cứ một mực khắc ghi ở trong lòng là phải làm tốt việc đó như thế nào, thì tám chín phần mười là việc này không thể hoàn thành một cách tốt đẹp.
Tám chín phần mười nhân sinh không như ý.
Tống Huyện thừa có tâm a, cực kỳ có tâm.
Có tâm đến mức hận không thể để Tống Ứng Long bú sữa có thể học thuộc thơ, dứt sữa có thể hạ bút, ba tuổi ngâm thơ làm phú, năm tuổi cẩm tú văn chương, mười lăm tuổi trúng cử Trạng Nguyên.
Con trai bú sữa mẹ, Tống Huyện thừa đọc cho nó tứ thư ngũ kinh.
Con trai ăn cơm, Tống Huyện thừa đặt bát cơm sang một bên, nói là học một đoạn tứ thư ngũ kinh rồi ăn tiếp.
Con trai nửa đêm thức giấc, Tống Huyện thừa nói ngươi chớ vội ngủ tiếp, học một đoạn tứ thư ngũ kinh rồi hãy tiếp tục ngủ.
Con trai đi tiểu, Tống Huyện thừa cho con trai đi một nửa thì bóp lại, nói học một đoạn tứ thư ngũ kinh rồi đi tiếp.
Mỗi ngày dậy sớm, việc đầu tiên cần phải làm là cho con trai uống một hai ngụm mực nước.
Nói rằng trong bụng có mực, kinh thư tự tới.
Ài, đừng nói là đứa bé, đến cả con trâu nó cũng không chịu được a.
Tống Huyện thừa càng là ở bên cạnh đọc lải nhải, Tống Ứng Long thì lại càng lật lại, ài, chính là phản nghịch thôi.
Ngươi để cho ta đọc sách, ta không học, ta đi luyện võ, còn tự thu xếp tìm cho mình một vị sư phụ.
Làm sao để tìm?
Tuyển chọn trực tiếp!
Chuyện này khiến toàn bộ huyện thành đều xôn xao.
Nhưng người tạo ra đó là con trai Huyện thừa a.
Tam giáo cửu lưu nghe được, ân?
Con trai Huyện thừa cầu sư?
Đây chính là một cơ hội tốt để phát tài a!
Tuyển chọn trực tiếp, thuần túy chính là xem ai nổ được to hơn.
Chọn tới chọn lui, Tống Ứng Long chọn một người biết “Thiết bố sam” làm sư phụ, ông ta nói Thiết bố sam của ông ta đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, trời sinh đứng ở thế bất bại, còn không cần hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu, chỉ cần thoải thoải mái mái mà ngâm tắm, lại phối hợp thêm chú ngữ thì đã có thể luyện thành.
Đây là sư phụ gì a, chính là một tên diễn nghệ lừa đảo trên giang hồ.
Ngâm trong bồn tắm cũng không chỉ đơn giản là ngâm tắm bình thường, mà là nước luyện công có pha thêm thảo dược.
Ngắt bừa trên đường một cây cỏ dại, đào một ít rễ cây bỏ vào trong nước nấu lên, đấy chính là nước luyện công.
Cái này cũng không rẻ, năm mươi lượng bạc một thùng.
Dù sao thì ở giữa có đủ kiểu lừa dối cùng với đủ loại diễn viên quần chúng phối hợp diễn.
Nói chung là cũng dọa được cho Tống Ứng Long tin tưởng không chút nghi ngờ, trước trước sau sau móc từ trong nhà ra mấy ngàn lượng bạc.
Cuối cùng, tên lừa đảo thấy đã móc được kha khá gia sản nhà Huyện thừa rồi, nếu tiếp tục lấy sợ rằng sẽ phải xảy ra chuyện, bèn nói với Tống Ứng Long: “Đồ đệ tốt, ngươi đã luyện thành thần công Thiết bố sam, từ nay về sau thân thể của ngươi chính là đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, vi sư muốn đi vân du tứ phương, có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Tống Ứng Long cực kỳ xúc động a, lưu luyến không rời lệ rơi tiễn biệt, còn lấy trộm từ trong nhà hơn 1000 lượng bạc, nói để cho sư phụ tiêu pha trên đường.
Ngươi nói cái tên này, từ nhỏ học thi thư thì học không đến chốn, ngược lại là đầu óc có vấn đề.
Tên lừa đảo vừa đi, Tống Ứng Long đã bắt đầu đắc chí.
Không có việc gì làm là lại đi khoe thân thể với người trên đường.
Túm được một người bán đao, Thiết bố sam ta không sợ đao của ngươi, tới tới tới, ngươi chém ta một đao.
Túm được một người nung gạch, tới tới tới, ngươi lấy cục gạch đập ta thử.
Tên bán đao, nung gạch thấy vậy, hay lắm, cha ngươi là người đứng thứ hai ở huyện thành, nếu ta khiến ngươi bị thương, ăn cơm tù còn là nhẹ, không chừng còn bị đày đi cửu biên.
Không dám ra tay.
Nhưng không thể chịu được Tống Ứng Long cứ dây dưa mãi không bỏ a.
Ngươi không chém ta, không đập ta đúng không, ta sẽ tức giận đấy, ta ngày ngày quấn lấy ngươi, ta làm cho ngươi không làm ăn được.
Hai người bị bức đến không còn cách nào, phải làm gì đây?
Ngồi xổm ở góc tường thảo luận một chút, nghĩ ra được một biện pháp.
Đao thì dùng đao cùn, cục gạch thì dùng bột nặn, hai người đều là người trong nghề, thứ làm ra chắc chắn có thể lừa gạt người.
Qua hôm sau, chuẩn bị xong, diễn viên quần chúng cũng đã tìm đến.
Chém xuống một đao chém không vào, một cục gạch đập xuống lông tóc cũng không thương, toàn bộ những người xung quanh đó đều lớn tiếng khen hay.
Tống Uy Long phải nói là cực kỳ đắc ý, phấn chấn lên liền thưởng mỗi người mười lượng bạc, tất cả đều cùng vui.
Tiếp đó Tống Ứng Long liền phiêu, không có việc gì lại tìm người thử Thiết bố sam của hắn ta.
Chuyện như vậy một truyền mười mười truyền trăm, mọi người đều biết rõ ràng chuyện này như thế nào, xem mèo vẽ hổ dỗ tên công tử ca nhà Huyện thừa này chơi.
Dỗ tốt còn có thể lấy bạc, chuyện thật tốt, đây là thiện tài đồng tử a.
Thật ra nếu cứ tiếp tục như vậy, coi như là Tống Ứng Long tạm thời vẫn không thể phân biệt được, thì sau này cũng có thể tỉnh lại, nói không chừng sẽ gặp được một người nào đó có can đảm, thực sự chém hắn ta một đao, hay đập hắn ta một cục gạch.
Nhưng đây là số mệnh, người dám đánh hắn ta chưa xuất hiện, ôn dịch đã đến.
Người khác nghe được là ôn dịch thì trốn còn không kịp.
Tống Ứng Long hắn ta biết rõ trên núi có hổ vẫn hướng về núi hổ mà đi.
Thử đao thương mãi cũng chán, hắn ta muốn thử xem bách độc bất xâm có linh nghiệm hay không.
Chạy đến nhà người bị nhiễm bệnh làm khách, từng hơi từng hơi hít lấy không khí có chứa ôn dịch.
Lúc đi ra hắn ta còn rất đắc ý, xem ta đi, bách độc bất xâm.
Kết quả là.... Ngày thứ hai không thể xuống giường được, ngày thứ ba đã ngỏm.
Người biết nhường người, nhưng ôn dịch thì không biết nhường người a.
Hoàn toàn trở thành chê cười.
Rối bóng biểu diễn, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Trời đất nâng đỡ nhau, con đường nào vững chắc. Thông minh không trở ngại, ngu muội chẳng biết trước.”
Phần thưởng: «Thuật súc ngữ».