Phố Linh An, con phố ở thành tây rất nổi tiếng vì có nháo quỷ.
Vài năm trước, mật thám Địch Lỗ giết đi hơn một nửa số người ở trong phố Linh An, từ đó phố Linh An đã liên tiếp lan truyền ra chuyện nháo quỷ, còn có không ít người nhìn thấy thi biến qua lại ở nơi đó.
Dần dần, phố Linh An đã trở thành một nơi mà người sống không dám bén mảng tới gần.
Cho dù là ban ngày, dân chúng cũng đều là vội vàng đi ngang qua, không dám dừng lại chỉ trong phút chốc.
Buổi tối thì nơi đó càng không có ai dám đến gần, con phố yên tĩnh giống như cái chết, giống như là một con quái thú có thể ăn thịt người, bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng nuốt hết một con người.
“Ô! Ô! Đại quỷ tiểu quỷ ngồi thành hàng, bình an vô sự.”
“Canh hai đến, luồng gió lạnh đến, tắt đèn đóng cửa.”
Cách phố Linh An không xa, lão bang tử phu canh thành Tây gõ vang mõ trúc, canh tuần trên đường.
Lão bang tử tên thật là Trần Lão Nhị.
Phu canh là tổ nghiệp gia truyền của nhà Trần Lão Nhị, giống như quan sai ở lò hỏa táng, thuộc về Tư lại hạng bét .
Cha truyền con, con truyền cháu, đời đời gõ mõ cầm canh.
Phu canh của ba thành khác thì thích dùng chiêng, Trần Lão Nhị lại ngược lại, thích dùng mõ trúc.
Cái chiêng được làm bằng đồng, tiếng lớn vang truyền xa, gặp phải chó hoang mèo hoang, gõ một cái, nhất định sẽ dọa chúng nó chạy đi, mõ trúc thì kém hơn chút, âm thanh trầm, không có công hiệu này.
Nhưng từ đời tổ tiên Trần Lão Nhị đều chỉ dùng mõ trúc, cho rằng cái mõ trúc này có thể gặp dữ hóa lành, nó đã bảo vệ mấy đời Trần gia.
Cho nên Trần gia cũng có một ngoại hiệu tổ truyền, gọi là “Lão bang tử”.
Không quan tâm là ai là người nối nghiệp, đều gọi là lão bang tử.
Hôm qua lão bang tử chết, hôm nay lão bang tử làm thay.
Vừa nghe còn tưởng rằng là lão bang tử xác chết vùng dậy, kỳ thật lại là hai cha con.
Trở lại chuyện chính.
Lão bang tử đi đến đầu phố Linh An, trái tim không khỏi hơi nghẹn lại.
Nơi này chẳng lành, có thi biến qua lại, lão bang tử đã từng tận mắt nhìn thấy một cái.
Yên lặng.
Yên lặng đến đáng sợ.
Toàn bộ con phố đen sì tối tăm, không có lấy một tia sáng, cũng không có một chút âm thanh nào.
Lão bang tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gõ mõ trúc nhanh chóng đi qua.
“Ầm ầm!”
“A!!”
“A!”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai tiếng kêu đau đớn thảm thiết từ sâu trong phố Linh An truyền ra.
Lão bang tử bị dọa sợ đến lông tơ dựng đứng cả lên.
Ông ta biết căn bản là không có ai sống ở trong cái phố Linh An này.
Nhưng tại sao bên trong lại có tiếng kêu thảm truyền ra?
Là người hay là quỷ?
“A!!”
“A!”
Vậy mà vẫn chưa hết, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp không ngừng.
Có thứ gì đó từ sâu trong con phố bay ra bên ngoài, tạo ra một tiếng rít sắc bén.
Ở sâu trong con phố còn có ánh lửa sáng lên, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra, gần như chỉ là trong vòng mấy hơi thở, đã dấy lên hỏa hoạn ngút trời.
Cho tới bây giờ lão bang tử chưa từng thấy ngọn lửa nào như vậy.
Ngọn lửa có màu đỏ nhạt, cho dù cách cả một con phố vẫn rõ ràng cảm nhận được độ nóng đến bỏng người của nó.
Hơn nữa, phía trên ngọn lửa không có khói đen.
Lão bang tử không dám đứng trên đường, vội vàng chạy đến một ngôi nhà bỏ hoang cách đó không xa, nhanh gọn leo phắt lên xà nhà, tắt đèn, nín thở quan sát.
Đây là “chỗ tránh nạn” của lão bang tử, trên tuyến đường canh tuần, gần như là cứ cách một trăm bước, lão bang tử liền sẽ tìm sẵn một chỗ tránh nạn như vậy.
Khi nào có chuyện nguy hiểm xảy ra thì có thể kịp thời tránh né được, tránh cho việc nước đến chân mới nhảy.
Dựa vào chiêu này, lão bang tử đã tránh thoát được mấy lần Địch Lỗ làm loạn, bảo toàn được mạng sống.
Lão bang tử vừa trốn kỹ, đã nghe thấy từ sâu trong con phố lại truyền đến tiếng bước chân.
Bước chân lảo đảo, hô hấp dồn dập, lão bang tử còn có thể nghe được rõ ràng âm thanh rung động từ trong cổ họng phát ra khi con người cực kỳ khẩn trương.
Một người lảo đảo từ sâu trong con phố chạy ra, trượt chân một cái, ngã xuống đất.
Nương theo ánh lửa, lão bang tử mơ hồ trông thấy cái đầu hắn ta trụi lủi, đằng sau chỉ chừa lại mấy cái bím tóc tựa như đuôi chuột.
Rõ ràng là Địch Lỗ!
Tên Địch Lỗ kia nhìn về phía con phố nhỏ, đạp đạp đạp lui về phía sau, bởi vì hoảng sợ mà miệng phát ra tiếng kêu rên rỉ.
Sau một khắc, “sưu” một tiếng, có một thứ gì đó bắn ra từ sâu trong phố nhỏ, đính hắn ta vào trên tường.
Đá vụn cùng máu tươi bắn ra, người lướt nhẹ tựa như là một tấm vải rách.
Địch Lỗ co giật hai cái, đầu gục xuống.
Có một bóng người mơ hồ từ trong con phố đi ra, đi tới trước người tên Địch Lỗ kia, đưa tay rút đồ vật đã bắn chết tên Địch Lỗ kia ra, kéo lấy thi thể tên Địch Lỗ quay lại vào trong con phố.
Vết máu từ chân tường kéo ra thật dài, thật dài, rồi kéo thẳng vào sâu trong phố nhỏ, biến mất không thấy nữa.
Lão bang tử bị dọa đến không dám thở ra, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tình cảnh này thật là đáng sợ, Địch Lỗ hung tàn giống như quỷ thần, vậy mà cứ như vậy bị đóng vào trên tường, không có chút lực phản kháng nào.
Lão bang tử không dám đợi thêm nữa, vội vàng tụt từ trên xà nhà xuống, rời đi từ cửa sau, chạy đến Binh mã ty thành tây báo tin.
Một đêm này, hắn trở thành người chứng kiến duy nhất.
Lửa lớn cháy bừng bừng đương nhiên là cũng đã hấp dẫn sự chú ý của Phi Ngư Vệ và Ngũ thành Binh mã ty.
Tiếng còi báo hiệu truyền đi, Phi Ngư Vệ dẫn theo binh sĩ Ngũ thành Binh mã ty lao về phía phố Linh An.
Hỏa hoạn ngút trời, gần như là đã chiếu sáng cả nửa thành tây.
Binh sĩ Ngũ thành Binh mã ty dưới sự chỉ huy của Phi Ngư Vệ đang xách nước dập lửa.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, ngọn lửa kia, dù là dội nước như thế nào cũng không thể dập tắt được, thậm chí là còn không thể khiến nó hạ nhỏ lửa lại.
Bận rộn một hồi nhưng lại không có bất cứ một tác dụng gì, cuối cùng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn một tòa trạch viện lớn như vậy dần dần từng chút hóa thành tro tàn.
Lửa lớn thiêu đốt ròng rã cả một buổi tối, mãi cho đến khi tất cả những thứ có thể đốt đã hóa thành tro thì ngọn lửa mới dần dần tắt đi.
Chờ đến trời tờ mờ sáng, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện mới dẫn hai tên Thiên hộ tuần sát phế tích.
Cái gì cũng không lưu lại, trong phế tích chỉ còn sót lại một chút xương người không thể hoàn toàn đốt cháy.
Nhưng cũng không cần Phi Ngư Vệ xác định lại, bởi vì có người chứng kiến, việc Phi Ngư Vệ cần phải làm là kiểm tra lại số lượng, xem một đêm này có bao nhiêu tên Địch Lỗ bất ngờ mất mạng.
“Bẩm Chỉ huy sứ, hai vị Thiên hộ đại nhân, căn cứ vào kiểu dáng vũ khí và mảnh vỡ áo giáp không bị thiêu hủy ở hiện trường, có thể xác định người chết là mật thám Địch Lỗ ẩn núp trong kinh thành.”
“Đây là mảnh vụn của binh khí được gỡ từ trên tường xuống, mời Chỉ huy sứ cùng hai vị Thiên hộ đại nhân xem xét.”
Một tên quan Bách hộ điều tra hiện trường báo cáo, đồng thời cũng trình lên khay đựng vật chứng.
Trên khay có mũi đao gãy, lang nha bổng vỡ nát, mảnh vỡ hộ tâm kính, răng nhọn của lưu tinh chùy, đầu búa bị vỡ vụn.
“Cái này, lực lượng thật là mạnh!” Sắc mặt của Vũ Văn Tĩnh biến đổi.
“Ngay cả đầu búa cũng bị đánh vỡ ra.” Quý Thành Lương cũng là kinh hãi không thôi.
“Phong cách chiến đấu của người này như thế nào?” Thẩm Luyện hơi nhíu mày.
Tên Bách hộ điều tra hơi chần chờ một lát, nói: “Trước mắt, từ những dấu vết để lại chúng ta đã nắm giữ được, thì hình như là người này không có kỹ xảo chiến đấu gì, giống như toàn bộ đều là nhất lực hàng thập hội, chính là.... cậy mạnh.”
Thẩm Luyện trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Tiếp tục điều tra, mau chóng tìm ra điểm đặc thù của tên thủ phạm này.”
“Rõ.”