Lão quản gia ngẩn người.
Gì vậy a, từ đâu ra vậy?
“Chào ngài, Đại Tiên. Tạm biệt Đại Tiên.”
Lai Phúc lễ phép gật đầu một cái, đi.
Tần Hà: “....”
“Khụ khụ, bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên, có thể phá giải cục diện nguy hiểm của Lương gia ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?” Tần Hà hắng giọng, vội vàng đi theo sau.
Cái chuyện lập miếu này, nhất định phải là người khác lập cho thì mới có tác dụng, càng quan trọng hơn chính là hắn cần ẩn nấp, Thanh Ngưu Đại Tiên đã lập nên Thần vị, sau này cũng chỉ có thể dùng Thần vị này thì mới có thể tích tụ công đức.
Cho nên thao tác cũng rất quan trọng.
Hiện tại Tần Hà chính là đang tiến hành thao tác đây.
Lão quản gia quay đầu liếc nhìn Tần Hà một cái, vẻ mặt vẫn tràn đầy sự nghi ngờ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Sắc mặt Đại Tiên rất tốt, ngài đã ăn cơm chưa, đã ăn vậy ta đi trước đây.”
Nói xong, ông ta vội vàng bước đi nhanh hơn.
Tần Hà: “.....:
Tần Hà vội vàng ngăn ông ta lại, “Từ xa, bản tọa đã thấy yêu khí vờn quanh thân thể ngươi, nhất định là trong nhà có yêu tà làm loạn, ta bấm ngón tay tính ra được lai lịch của ngươi, nếu như hôm nay Lương gia không mời ta đến, nhất định sẽ khó thoát khỏi cái chết.”
Sự ngờ vực trong mắt lão quản gia càng trở nên nồng đậm, khoát tay nói: “Đại tiên ngài nhận nhầm người rồi, ta không phải người của Lương gia.”
Thời đại này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu lừa đảo.
Trên đường bỗng dưng nhảy ra một người, nói mình là Đại Tiên, ngươi tin được à?
Tần Hà: “....”
Chính là đột nhiên cảm thấy thế đạo này quá khó khăn.
“Lão quản gia xin dừng bước, bản tọa mới bấm ngón tay tính ra được, trên dưới Lương gia đã chết hơn hai mươi người, lần trước đốt thi thể cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc, ta nói đúng không?” Tần Hà vẫn đi theo, dây dưa không bỏ.
“Đại tiên, ngài thật sự là đã nhận nhầm người rồi, ta thật sự không phải là người của Lương gia.”
Lão quảng ra không chút do dự phủ nhận, hiện tại, ông ta đã chắc chán người này là kẻ lừa đảo, không biết là từ đâu nghe được chuyện Lương gia gặp nạn rồi đến lừa gạt.
Chuyện của Lương gia đã sớm bị bàn luận xôn xao, chỉ cần cẩn thận nghe ngóng là đã có thể biết được.
Người này đeo mặt nạ, còn không dám dùng gương mặt thật để gặp người, dấu vết kẻ lừa đảo cũng quá rõ ràng.
“Ngươi chưa từng nghe qua đại danh của bản tọa sao, phản ứng này của ngươi khiến bản tọa có chút tức giận.” Tần Hà lại ngăn ông ta lại.
“Ngươi vừa mới nói ngươi là Thanh Ngưu Đại Tiên?”
Lão quản gia bất đắc dĩ, dừng bước lại, thực ra thì ông ta đã từng nghe thấy người ta nhắc đến cái tên này, truyền rất thần thánh, nói là một thần tiên cưỡi trâu.
“Hoàn toàn chính xác, bản tọa chỉ giải cứu người hữu duyên, ta thấy ngươi cùng ta rất có duyên, qua thôn này sẽ không có tiệm này.” Tần Hà cười nói.
Lão quản ra hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, “Vậy trâu của ngươi đâu?”
“Trâu của ta....”
Tần Hà ngây người, một lúc sau mới nói tiếp: “Nó...Nó về nhà ăn cỏ rồi.”
“Chào Đại Tiên, tạm biệt Đại tiên!”
Quản gia nhanh chân chạy đi.
Thế đạo này, lừa đảo cũng quá hung hăng ngang ngược.
Đi ra ngoài lừa đảo, mang mặt nạ thì cũng thôi đi, đến cả dụng cụ cũng không có.
Nhưng mà không đợi ông ta chạy mất, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có tiếng gió gào thét.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, tên lừa đảo kia vậy mà đã nhảy đến phía trước ông ta hơn mấy chục bước.
Khẽ đập một chưởng vào một tảng đá lớn ven đường cách đó không xa.
“Ầm ầm!!”
Liền nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá lớn đã vỡ thành đá vụn bắn đầy trời.
Người kia lại đánh ra một chưởng, một tiếng nổ lớn lại vang lên, một cây đại thụ cách đó mấy trượng lập tức bị gãy đôi, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Lão quản gia lập tức há to miệng, trong lòng là sấm chớp rền vang.
Ông ta nhìn thấy cái gì?
Từ xa đánh gãy đại thụ, đây là cao thủ ngoại kình a!
Trong nháy mắt, lão quản gia cảm thấy người trước mặt mình thật cao lớn, đầu đội đấu lạp, trên mặt mang theo mặt nạ, đó là do Đại tiên không thể dễ dàng lộ ra gương mặt thật, nói chuyện lải nhải, đó là vì Đại tiên đặc biệt, có cá tính riêng.
Còn ông ta thì sao, phàm nhân mắt mù không biết Chân Tiên, chẳng biết Lư Sơn hình dáng thật.
“Đại tiên, cầu xin ngài cứu Lương gia ta.”
Lão quản gia quỳ xuống phải nói là rất lưu loát.
Ông ta quỳ xuống, Tần Hà ngẩn ra, nếu biết trước có tác dụng như vậy, vừa rồi không cần cởi quần đánh rắm.
Mất công tiếp cận nửa ngày, tốn bao nhiêu nước bọt lại chẳng có chút tác dụng nào.
.....
Chuyện sau đó thì đơn giản, lão quản gia cũng biết ngoại kình cao thủ là có ý nghĩa như thế nào.
Lương gia đó là gia đình quan to tam phẩm, ông ta xem như là lão quản gia, mưa dầm thấm đất, biết nhiều thứ hơn người bình thường.
Bày ở bên ngoài, triều Đại Lê cũng chỉ có ít ỏi vài cường giả ngoại kình như vậy.
Sắp xếp lại tâm thái, lão quản gia kính cẩn lễ phép mời Tần Hà về Lương gia.
Tần Hà nhìn từ xa, khá lắm, toàn bộ Lương gia đã chìm ngập trong quỷ vụ, âm khí ngút trời, so với lúc hắn dời đi nồng nặc hơn không chỉ mười lần.
Gia trạch như vậy, đừng nói là chết hai mươi người, không chết hết cũng đã coi như là kỳ tích.