Quyển 1 - Chương 6: Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Phiên bản 15173 chữ

Một kiệu phu không để ý, lỡ chân đạp trúng một cánh tay, gã la làng trước tiên, đội ngũ tiễn dâu lập tức bùng nổ, cả đám "xoẹt xoẹt xoẹt" móc ra một đống đao lớn trắng lóa, hô to: "Chuyện gì vậy?! Tới rồi à?!" Chẳng biết trước đó bọn gã giấu đao ở đâu. Đường sá nhốn nha nhốn nháo, Tạ Liên nhìn kỹ lại lần nữa, đầu thân tách rời kia không phải người sống mà là một con búp bê gỗ.

Phù Dao lại nói: "Xấu quá!"

Đúng lúc chủ quán trà cầm bình đồng đi tới, nhớ đến thái độ của chủ quán hôm qua, Tạ Liên nói: "Chủ quán, hôm qua ta đã thấy đám người đó thổi kèn gõ trống trên đường rồi, hôm nay lại thấy nữa, bọn họ đang làm gì thế?"

Chủ quán trà đáp: "Tìm chết."

"Ha ha ha..."

Tạ Liên cũng không bất ngờ, hỏi: "Bọn họ muốn dụ Quỷ tân lang ra phải không?"

Chủ quán trà nói: "Chứ còn muốn làm gì nữa? Có cha của một tân nương tử treo thưởng số tiền lớn tìm con gái của mình và bắt gã Quỷ tân lang kia, thế là đám người đó cứ chướng khí mịt mù làm ầm ĩ cả ngày như vậy đấy."

Người cha treo thưởng tất nhiên là vị quan lão gia nọ. Tạ Liên lại nhìn thoáng qua chiếc đầu nữ chế tạo thô sơ lăn dưới đất, lòng biết đám người kia muốn dùng hình nộm này đóng giả tân nương tử.

Chỉ nghe Phù Dao móc mỉa: "Nếu ta là Quỷ tân lang, dám đưa thứ xấu xí vậy cho ta, ta sẽ diệt cái trấn này."

Tạ Liên nói: "Phù Dao, lời này của ngươi không giống lời mà một tiên gia nên nói. Còn nữa, ngươi có thể nào sửa thói quen trợn mắt không, hay là ngươi đặt cho mình một mục tiêu nhỏ trước, mỗi ngày chỉ trợn khoảng năm lần thôi."

Nam Phong nói: "Huynh cho nó đặt mục tiêu mỗi ngày năm mươi lần cũng không đủ dùng đâu!"

Lúc này, một gã thanh niên thình lình lủi ra khỏi đội ngũ, tinh thần vô cùng hăng hái, coi bộ chính là thủ lĩnh, gã vung tay hô hào: "Nghe ta nói đây, nghe ta nói đây! Tiếp tục như vậy chỉ vô dụng thôi! Mấy ngày nay chúng ta chạy bao nhiêu chuyến rồi? Quỷ tân lang kia có bị dụ ra không?"

Đám đàn ông lần lượt hùa theo oán trách, gã thanh niên nói tiếp: "Theo ta thấy, chi bằng một là không làm, đã làm thì làm cho trót, chúng ta cứ xông thẳng vào núi Dữ Quân, soát núi lôi tên xấu xí kia ra giết! Ta đi đầu, hảo hán nào tâm huyết xin hãy theo ta, giết thằng xấu xí, tiền thưởng mọi người cùng chia!"

Ban đầu cả đám đàn ông chỉ thưa thớt hùa vài câu, dần dà tiếng động gia tăng, cuối cùng tất cả mọi người đều hưởng ứng, nghe rất là rầm rộ.

Tạ Liên hỏi: "Tên xấu xí? Chủ quán, tên xấu xí mà bọn họ nói là chuyện gì vậy?"

Chủ quán trà đáp: "Nghe đâu Quỷ tân lang là tên xấu xí sống trong núi Dữ Quân, cũng do nó quá xấu, không có cô gái nào thích, cho nên mới sinh lòng oán hận, chuyên cướp tân nương tử của người khác, không để người ta thành toàn việc mừng."

Trong cuộn giấy của điện Linh Văn không ghi lại điều này, Tạ Liên hỏi: "Có cách nói này sao? Hẳn là suy đoán thôi chứ?"

Chủ quán trà nói: "Ai mà biết, nghe đâu có không ít người gặp nó rồi, gì mà cả gương mặt đều quấn băng vải, ánh mắt hung tợn, không nói tiếng nào chỉ biết khò khè tru như chó săn. Lời đồn truyền bá vừa kỳ lạ vừa dông dài."

Phù Dao nói: "Mặt quấn băng vải, chưa hẳn là vì xấu, cũng có thể là vì đẹp quá không muốn cho người ta nhìn thấy."

Chủ quán trà im lặng chốc lát rồi nói: "Ai biết đâu, nói chung ta chưa gặp bao giờ."

Lúc bấy giờ, trên đường truyền đến giọng nói của một thiếu nữ: "Các huynh... các huynh đừng nghe hắn, đừng đi, núi Dữ Quân nguy hiểm lắm..."

Người trốn ở góc đường nói câu này, chính là thiếu nữ Tiểu Huỳnh tối qua đến miếu Nam Dương cầu phúc.

Vừa gặp Tiểu Huỳnh, Tạ Liên đã cảm thấy mặt hơi đau, vô thức nâng tay lên sờ.

Gã thanh niên kia thấy nàng thì mặt mày cau có, còn đẩy nàng một cái, nói: "Đại lão gia nói chuyện, một đứa con gái xen mồm vào làm gì?"

Bị gã đẩy, Tiểu Huỳnh khẽ co mình, cố lấy can đảm, dè dặt nói tiếp: "Các huynh đừng nghe hắn. Bất luận giả tiễn dâu hay soát núi đều nguy hiểm như nhau, khác nào tự tìm đường chết?"

Gã thanh niên nói: "Ngươi nói nghe hay quá nhỉ, tất cả bọn ta liều cả tính mạng vì dân trừ hại, còn ngươi thì sao? Vì lợi ích cá nhân mà không chịu đóng giả tân nương lên kiệu, một chút dũng khí vì dân chúng nơi này cũng không có, bây giờ lại tới cản trở bọn ta, ngươi có ý đồ gì đây?"

Cứ nói một câu gã lại đẩy cô gái một cái, những người trong tiệm trà nhìn mà không khỏi nhíu mày. Tạ Liên vừa cúi đầu tháo băng vải trên cổ tay, vừa nghe chủ quán trà nói: "Cái thằng oắt đó, lúc trước muốn dụ cô gái kia đóng giả tân nương nên miệng ngọt như bôi mật, cô gái không đồng ý thì bây giờ lại tỏ thái độ này."

*Nguyên văn từ "thằng oắt" là 小彭头 (tiểu bành đầu): Đây là cách người lớn tuổi xưng hô người nhỏ tuổi, bối phận thấp hơn mình. Phần sau tui để là gã thanh niên nhé.

Trên đường, đám đàn ông kia cũng nói: "Ngươi đừng có đứng đây cản đường, lượn đi lượn đi!" Tiểu Huỳnh thấy vậy, gương mặt dẹt lét đỏ gắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: "Ngươi... ngươi cần gì phải nói vậy chứ?"

Gã thanh niên nói tiếp: "Ta nói không đúng sao? Ta bảo ngươi đóng giả tân nương, ngươi chết cũng không chịu còn gì?"

Tiểu Huỳnh nói: "Tại ta không dám thôi, nhưng mà, ngươi đâu cần phải cắt, cắt váy ta..."

Nàng vừa nhắc tới việc này, gã thanh niên lập tức nhảy bật dậy như bị đâm trúng chân, chỉa vào mũi nàng mắng: "Cái con xấu xí nhà ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người! Ta cắt váy ngươi? Ngươi tưởng ta mù chắc! Ai biết có phải chính ngươi muốn khoe ra cho người ta thấy nên tự cắt không? Dè đâu cái mặt xấu ói nhà ngươi mặc váy rách cũng chẳng ai thèm nhìn, ngươi đừng hòng đổ lên đầu ta!"

Nam Phong thật sự nghe không nổi nữa, tách trà "răng rắc" vỡ nát trong tay. Đang lúc Nam Phong định đứng dậy, bóng trắng bên cạnh nhẹ nhàng tung bay, còn gã thanh niên đang nhảy cao ba thước bên kia bỗng quát một tiếng, bụm mặt đập mông té xuống đất, máu tươi giữa kẽ ngón tay chảy tong tỏng.

Mọi người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, gã thanh niên đã ngã ngồi dưới đất, gã còn tưởng rằng Tiểu Huỳnh nổi giận làm dữ, ai ngờ khi nhìn nàng lần nữa lại chẳng thấy nàng đâu, một đạo nhân áo trắng đang chắn trước người nàng.

Tạ Liên vuốt tay áo, không quay đầu lại mà cười tủm tỉm nhìn Tiểu Huỳnh, khẽ khom lưng nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ta có thể mời muội vào uống chung trà không?"

Gã thanh niên ngã ngồi dưới đất miệng mũi nhức nhối, cả gương mặt đau như thể bị roi thép hành hung một trận, nhưng rõ ràng đạo nhân này không mang hung khí, cũng không thấy y ra tay thế nào hay dùng cái gì ra tay. Gã loạng choạng bò dậy, nâng đao hô lớn: "Tên này dùng yêu pháp!"

Vừa nghe từ "yêu pháp", đám đàn ông phía sau đua nhau nâng đao lên chỉ trỏ. Nào ngờ ở đằng sau, Nam Phong bỗng tung ra một chưởng, "rắc" một tiếng! Cả cây cột đứt gãy theo.

Thấy thần lực như thế, sắc mặt cả đám đàn ông đồng loạt thay đổi, gã thanh niên kia tuy trong lòng sợ run nhưng vẫn còn mạnh miệng, vừa chạy vừa gào to về hướng bọn họ: "Hôm nay là ta xui xẻo, các ngươi là hảo hán phương nào, mau để lại tên họ, ngày sau chúng ta lại tái ngộ..."

Nam Phong chẳng thèm trả lời, Phù Dao đứng một bên lại nói: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, vị này chính là Cự..."

Nam Phong trở tay tung thêm một chưởng, hai người cứ thế lẳng lặng đấu đá. Tạ Liên vốn định mời cô gái kia vào ngồi một chút, gọi trái cây trà nước cho nàng ăn chút gì, song nàng lại lau nước mắt tự mình đi trước, y chỉ đành thở dài nhìn bóng lưng nàng rồi đi vào một mình. Trước khi y vào, chủ quán trà nói: "Nhớ đền cây cột."

Vì vậy lúc ngồi xuống, Tạ Liên nói với Nam Phong: "Nhớ đền cây cột."

Nam Phong: "......"

Tạ Liên nói: "Nhưng trước đó, chúng ta phải làm chính sự đã. Ai cho ta mượn chút pháp lực đi, ta phải vào Thông Linh trận xác minh thông tin cái."

Nam Phong giơ tay lên, hai người vỗ tay tuyên thệ, xem như đã lập một khế ước cực kỳ đơn giản. Nhờ thế, rốt cuộc Tạ Liên đã có thể vào Thông Linh trận.

Vừa mới vào, Tạ Liên lập tức nghe Linh Văn nói: "Cuối cùng điện hạ mượn được pháp lực rồi sao? Ở phía Bắc tiến triển suôn sẻ chứ? Hai tiểu Võ Quan Mao Toại tự tiến* giúp đỡ thế nào?"

*Mao Toại tự tiến: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện", nói về sự tích Mao Toại tự tiến cử mình với Thừa tướng Bình Nguyên Quân đi đánh quân Tần.

Ngẩng đầu nhìn cây cột bị Nam Phong một chưởng chém gãy và Phù Dao mặt mày lạnh tanh nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Liên nói: "Hai tiểu Võ Quan mỗi người mỗi vẻ, đều là nhân tài đáng cất nhắc."

Linh Văn cười nói: "Vậy thì phải chúc mừng Nam Dương tướng quân và Huyền Chân tướng quân rồi, theo lời điện hạ nói, hai tiểu Võ Quan này ắt sẽ tiền đồ vô lượng, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn."

Không lâu sau, giọng nói lạnh nhạt của Mộ Tình cất lên: "Lần này nó lên đường chưa báo với ta tiếng nào, là tự nó đi, nói chung ta không biết gì hết."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi đúng là đóng đô trong Thông Linh trận từ sáng đến tối mà..."

Linh Văn nói: "Điện hạ, hiện nay mọi người đang dừng chân tại đâu? Phía Bắc là nơi Bùi tướng quân trấn giữ, nhang đèn rất thịnh vượng, nếu cần điện hạ có thể ở tạm tại điện Minh Quang của hắn."

Tạ Liên đáp: "Không cần phiền thế. Gần đây không tìm được điện Minh Quang, chúng ta đang dừng chân tại một gian Nam Dương điện. Cho ta hỏi một câu, Linh Văn, về tên Quỷ tân lang này, các ngươi còn thông tin nào nữa không?"

Linh Văn nói: "Còn. Khi nãy kết quả đánh giá của điện chúng ta vừa ra, là Hung."

"Hung"!

Đối với yêu ma quỷ quái gieo họa nhân gian, dựa theo năng lực của chúng, điện Linh Văn chia thành bốn cấp bậc "Ác", "Lệ", "Hung", "Tuyệt".

Kẻ "Ác" giết một người, kẻ "Lệ" diệt một môn, kẻ "Hung" tàn sát một thành, mà đáng sợ nhất chính là kẻ "Tuyệt", hễ ra đời tất sẽ hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn.

Không ngờ Quỷ tân lang ẩn núp trong núi Dữ Quân lại xếp hạng "Hung", chỉ xếp dưới "Tuyệt", thế thì người đã từng gặp nó chỉ sợ khó mà toàn thân trở ra.

Vì thế sau khi ra khỏi Thông Linh trận, Tạ Liên bèn báo cho hai người còn lại biết việc này, Nam Phong nói: "Vậy mấy thứ như tên xấu xí quấn băng vải, phần nhiều chỉ là lời đồn thôi. Nếu không thì họ đã trông thấy thứ gì khác."

Tạ Liên nói: "Cũng có một khả năng khác, chẳng hạn như dưới tình huống nhất định nào đó, Quỷ tân lang này sẽ không tổn thương người, hoặc là không thể tổn thương người."

Phù Dao phê bình úp mở: "Linh Văn điện đúng là hiệu suất tệ hại, lâu thế mới có kết quả đánh giá, giờ còn tác dụng gì nữa!"

Tạ Liên nói: "Ít nhiều cũng hiểu được phần nào về thực lực của đối thủ mà, nhưng nếu là Hung, vậy chắc chắn pháp lực của Quỷ tân lang này mạnh lắm đây, hình nộm căn bản không thể qua mặt nó. Nếu chúng ta muốn dụ nó ra, người của đội ngũ tiễn dâu không thể dùng hình nộm giả mạo bày thủ thuật che mắt được, cũng không thể đeo binh khí. Quan trọng nhất là, tân nương nhất định phải là người sống."

Phù Dao nói: "Ra đường tìm một cô gái bảo nàng làm mồi nhử là được."

Nam Phong lại gạt bỏ: "Không được."

Phù Dao nói: "Tại sao? Không chịu à? Cho chút tiền là chịu ngay thôi."

Tạ Liên nói: "Phù Dao, cho dù có cô gái nào chịu đi chăng nữa, không dùng cách này vẫn là tốt nhất. Quỷ tân lang kia xếp hạng Hung, ngộ nhỡ sơ sẩy một tí, chúng ta thì không sao, nhưng nếu tân nương bị bắt, một cô gái yếu đuối chạy trốn không được mà phản kháng cũng không xong, e rằng chỉ còn đường chết."

Phù Dao nói: "Thế không tìm gái được thì đành tìm trai vậy."

Nam Phong nói: "Biết đi đâu tìm trai chịu đóng giả..."

Lời còn chưa dứt, tầm nhìn của hai người đều dời sang đây.

Tạ Liên vẫn đang mỉm cười: "???"

Đêm khuya, miếu Nam Dương.

Tạ Liên tóc tai bù xù lượn ra từ sau điện.

Hai người đứng canh ở cửa miếu vừa ngước mắt lên nhìn, Nam Phong lập tức mắng to một tiếng: "Mẹ nó!!!" rồi xông thẳng ra ngoài.

Tạ Liên im lặng giây lát, hỏi: "Có đến mức đó không?"

Bảo người nào đến nhìn cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra ngay đây là một chàng trai tuấn tú mặt mũi nhu hòa.

Nhưng đó cũng chính là nguyên nhân, một chàng trai tuấn tú mặc một bộ hỷ phục nữ, hình ảnh này khiến khối người thật sự không tài nào nhìn nổi, chẳng hạn như Nam Phong, hẳn do cá nhân cậu ta không chấp nhận được nên mới phản ứng dữ dội như thế.

Nhìn Phù Dao đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt phức tạp ngó mình từ trên xuống dưới, Tạ Liên hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói à?"

Phù Dao gật đầu: "Nếu ta là Quỷ tân lang, kẻ nào dám đưa loại phụ nữ này cho ta..."

Tạ Liên nói: "Thì ngươi sẽ diệt cái trấn này sao?"

Phù Dao lạnh lùng đáp: "Không, ta sẽ giết chết ả."

Tạ Liên cười nói: "Ta chỉ có thể nói, cũng may ta không phải phụ nữ."

Phù Dao nói: "Ta cảm thấy chi bằng bây giờ huynh vào Thông Linh trận hỏi thử xem có vị thần quan nào chịu dạy huynh phép biến thân không, thế có vẻ thực tế hơn."

Đúng là trong thiên giới có vài vị thần quan thông hiểu phép biến thân do nhu cầu đặc biệt, nhưng sợ rằng bây giờ có học cũng chẳng còn kịp nữa. Bên kia, Nam Phong nghiêm mặt bước vào, sau khi mắng xong cậu ta đã bình tĩnh hơn nhiều, điểm này quả thật giống hệt vị tướng quân mà cậu ta hầu hạ. Thấy sắc trời đã tối, Tạ Liên nói: "Thôi kệ đi, trùm khăn voan lên thì cũng thế." Nói đoạn định trùm cho mình, Phù Dao lại nâng tay ngăn cản, nói: "Khoan đã. Huynh vẫn chưa biết Quỷ tân lang kia hại người thế nào, nhỡ nó vén khăn lên phát hiện mình bị lừa, dưới cơn giận dữ xảy ra biến đổi khác thường, há chẳng phải càng thêm phiền phức sao?"

Tạ Liên nghe vậy cũng cảm thấy chí lý, nhưng vừa bước một bước chợt nghe "roẹt" một tiếng.

Bộ hỷ phục đỏ mà Phù Dao tìm cho y, quả thật chẳng vừa người tí nào.

Vốn dĩ thân hình của phái nữ đã mảnh mai hơn nhiều, Tạ Liên mặc vào hông thì không chật, nhưng giương tay áo hay nhấc chân đều gò bó vô cùng, cử động mạnh một cái là rách ngay. Đang lúc y tìm khắp nơi xem rốt cuộc rách chỗ nào, một giọng nói truyền đến từ cửa miếu: "Xin hỏi..."

Ba người nghe tiếng quay sang nhìn, chỉ thấy Tiểu Huỳnh cầm một chiếc áo ngoài màu trắng đã gấp gọn gàng đứng ở cửa miếu, e dè nhìn bọn họ.

Tiểu Huỳnh nói: "Muội nhớ tối qua gặp huynh ở đây nên định đến xem thử có thể gặp lại huynh không... Muội đã giặt áo rồi, đặt ở đây nhé. Hôm qua cả hôm nay phải cảm ơn huynh nhiều."

Tạ Liên đang định cười với nàng, nhưng sực nhớ đến dáng vẻ hiện tại của mình nên quyết định bớt nói đỡ phải dọa người ta.

Nào ngờ Tiểu Huỳnh chẳng những không bị y dọa mà còn bước về trước một bước, hỏi: "Huynh... nếu huynh thích, để muội giúp huynh nha?"

"......" Tạ Liên nói: "Không, cô nương đừng nên hiểu lầm, ta không có sở thích này."

Tiểu Huỳnh vội nói: "Muội biết muội biết. Ý của muội là nếu huynh không chê, muội có thể giúp huynh. Các huynh... các huynh muốn bắt Quỷ tân lang đúng không?"

Giọng nói lẫn sắc mặt của Tiểu Huỳnh bỗng chốc nâng cao, nàng nói: "Muội, muội biết sửa quần áo, muội luôn mang theo kim chỉ bên người, chỗ nào không ổn muội có thể sửa, muội còn biết trang điểm nữa, để muội giúp huynh!"

"......"

Hai nén nhang sau, Tạ Liên cúi đầu bước ra từ sau điện lần nữa.

Lần này bước ra, khăn voan của tân nương đã trùm kín, Nam Phong và Phù Dao có vẻ định nhìn thử, nhưng cuối cùng vẫn quyết định quý trọng hai mắt của mình. Bọn họ tìm được cỗ kiệu ngay cửa miếu, kiệu phu được chọn lựa kỹ lưỡng đã chờ sẵn từ lâu. Trăng tối gió đêm lạnh, Thái tử điện hạ cứ thế mặc một bộ hỷ phục mới, ngồi trên kiệu hoa rực đỏ.

________________

Tác giả nói:

Cái nhìn đầu tiên khi tân nương vén khăn voan dĩ nhiên chỉ có thể cho tân lang nhìn!!!

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) của Mặc Hương Đồng Xú

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!