Vì thế, đối với Vân Nhược Linh, đây là một nhiệm vụ rất phức tạp và khổ cực.
Mặc dù kỹ thuật của nàng tốt hơn so với các bác sĩ bình thường, ca mổ này có thể do một người thực hiện, nhưng nó sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Hơn nữa, kiểu phẫu thuật này không phải một trăm phần trăm thành công.
Vậy nên, áp lực tâm lý mà nàng đang gặp phải lúc này cũng rất lớn.
Kính hiển vi và các dụng cụ phẫu thuật khác chiếm một diện tích lớn, Vân Nhược Linh liền gọi Mạch Liên đưa hết tướng sĩ ra bên ngoài.
Trong doanh trướng nàng chỉ để lại một mình Mạch Liên như một người nhàn rỗi.
Nàng vốn không muốn Mạch Liên biết nàng dùng dụng cụ y tế gì, nhưng nàng cần một người hỗ trợ nên đành để hãn ta ở trong này.
Sau khi suy nghĩ thật tốt, nàng đi ra khỏi bình phong, trong tay cầm theo rất nhiều đồ vật.
Mạch Liên kinh ngạc không thôi.
“Nương nương, những thứ này ở đâu ra?”
Mạch Liên tò mò hỏi.
Vân Nhược Linh ngượng ngùng cười: “Lấy từ trong túi vải của ta”
Mạch Liên ngẩn ra.
Túi vải của vương phí nhỏ như vậy, làm sao có thể đựng được thứ lớn như thế?
Hơn nữa, cho dù giả sử túi vải của nàng phồng căng lên, nhưng trước kia hắn ta trông thấy túi vải của Vương phi không phồng lên như thế.
Thấu Mạch Liên vẫn còn hoài nghỉ, Vân Ninh Nhược vội nói: “Được rồi, đừng nói nhiều lời, cứu người quan trọng hơn”
“Đúng đúng, Nương nương cần thuộc hạ làm gì?”
Mạch Liên hỏi.
“Ngươi làm trợ thủ cho ta, chúng ta bắt đầu phẫu thuật.’ Vân Nhược Ninh nói xong, trên mặt đã khôi phục vẻ nghiêm trang.
Nàng nghiêm túc cầm cánh tay của Trâm phó tướng lên, cẩn thận quan sát xem cánh tay của ông ta có bị dập nát hay không. Lúc này, Trầm phó tướng vì mất máu quá nhiều. Điều này càng tiện cho Vân Nhược Ninh làm việc.
Nàng lấy phần dưới bị chặt đứt của cánh tay ra để quan sát, phát hiện mặt cắt rát phẳng, có thể thấy Tề phó tướng xuống tay độc ác, đao kia chém nhanh đến mức nào.
Vương phi thực lợi hại.
Nàng đột nhiên biến ra mấy thứ này cũng quá thần kỳ.
Hiện tại hản ta như đang thấy sách trời, khó có thể tưởng tượng mình đang tận mắt thấy mọi chuyện.
Tiếp sau đó, Vân Nhược Ninh bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
‘Diệp Hàn đã đi tới bên cạnh doanh trướng.
Tướng sĩ quanh doanh đã chuẩn bị cất lời, Sở Diệp Hàn liên làm một động tác “im lặng”
Các tướng sĩ lập tức im lặng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp.
Sở Diệp Hàn đi đến ngoài bức rèm, tay ngọc nhẹ nhàng nhấc tấm rèm lên, liền thấy ‘Vân Nhược Ninh đang bận rộn ở bên trong Giờ phút này, trên trán Vân Nhược Ninh đều là những giọt mồ hôi lớn, nhưng nàng không quan tâm, mà thật cẩn thận lau sạch vết thương cho Trầm phó tưởng.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ lấy tay áo lau qua mồ hôi của mình.
Sở Diệp Hàn chưa từng nhìn thấy Vân Nhược Ninh nghiêm túc như vậy bao giờ. Lúc nàng thật nghiêm túc thì cực kỳ hấp dẫn.
Cùng lúc, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái để trên bàn.
Mấy thứ này ở đâu ra?
Hăn tin chắc lúc trước không hề thấy Vân Nhược Ninh mang chúng tới.