Kaylin không muốn làm phiền mọi người, cái gì tự làm được thì cô sẽ tự mình làm.
Mà cả kể việc có khó khăn đối với cô thì cô sẽ gắng sức.
Chỉ vì không muốn phiền dù là người giúp việc trong nhà.
- Phu nhân, tôi mang sữa đến ạ.
- Cô giúp việc gõ cửa phòng Kaylin rồi mới dám đi vào trong.
Kaylin vừa nãy đã cố vịn vào tường để đứng dậy nhưng cô lại ngã mất.
Giờ cả người đều thấy đau, tay thì không đủ lực để chống đỡ dậy.
Cô giúp việc thấy thế liền hốt hoảng đỡ cô lên giường.
- Phu nhân cần gì có thể gọi cho chúng tôi.
Cô cứ như vậy ông bà chủ sẽ đuổi việc chúng tôi mất thôi.
Thấy cô ấy lo như vậy, Kaylin liền viết giấy giơ ra cho cô đọc.
"Xin lỗi vì làm cô lo lắng ạ."
- Không sao ạ, phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.
- Cô giúp việc xoay người cầm cốc sữa rồi đặt vào tay Kaylin - Còn cốc sữa, phu nhân nhớ uống hết nhé.
Uống sữa ấm sẽ dễ ngủ hơn đấy ạ.
Cô gái nhỏ lễ phép gật đầu.
Thấy Kaylin ngoan ngoãn uống từng ngụm một thì người giúp việc mới đóng cửa rời đi.
Cảm thấy ở đây xa hoa, cũng phô trương giống như Zane vậy.
Có điều chủ nhân của căn biệt thự này lại tốt tính hơn con trai họ rất nhiều.
Đối xử với cô theo đúng nghĩa của cha mẹ chồng.
Có điều cô vẫn muốn rời khỏi đây.
Dù sao thì được tự do bay nhảy vẫn thích hơn.
Có nghèo đói cũng được, nhưng ít nhất là vui vẻ.
Chứ cuộc sống giàu có cô cũng có được hưởng gì đâu.
.
.
Cô người hầu vừa đi xuống dưới liền đụng mặt Zane.
Vội vàng cúi đầu chào anh ngay.
- Phu nhân vẫn chưa ngủ đâu ạ.
- Thấy Zane đứng đối diện mình như vậy, cô tự giác hiểu anh đến đây vì việc gì nên cũng báo cáo cho anh biết.
Zane vậy mà coi cô như không khí liền đi thẳng lên trên tầng.
Giờ đã là 22 giờ đêm rồi, anh biết rõ cha mẹ mình đang nghỉ ngơi trong phòng nên giờ mới đi tới.
Tự nhiên mà mở cửa phòng của Kaylin.
Bước vào cứ như không có ai vậy, anh chẳng cần giữ phép lịch sự khi ở cùng Kaylin.
Cô vừa uống xong sữa, còn đang loay hoay tìm cách ngồi xe lăn để đi rửa cốc thì anh mở cửa đi vào.
Chỉ cần nhìn thấy anh thôi thì chân tay cô bủn rủn không còn chút sức lực.
Cô quên mất rằng việc anh có thể đến đây bất cứ lúc nào, đây cũng là nhà của cha mẹ anh cơ mà.
Gương mặt trắng bệnh không còn hồn phách nào nữa.
Đôi mắt cô trở nên vô hồn cố nhìn đi chỗ khác.
Thật sự chân cô lúc này rất muốn di chuyển, cô muốn chạy đi thật nhanh nhưng lại không thể được.
Zane càng đến gần thì người Kaylin càng căng cứng hơn.
Cô tự cắn môi mình đến nỗi bật máu lúc nào không hay.
Cuối cùng vẫn chọn nhắm chặt mắt lại.
Khi mà Zane vừa đưa tay chạm vào bả vai cô thì theo phản xạ cô sẽ né tránh.
Kaylin không rõ, chỉ là cô đang rất sợ.
Tâm lý cô lúc này cũng không ổn chút nào.
Phải một mình đối diện với Zane như vậy khiến cô mất kiểm soát.
Cả người cố gắng co lại, cô còn ôm lấy người mình để tránh anh.
Vì cô nhắm mắt nên không thể nhìn được biểu cảm đáng sợ của anh lúc này.
Dứt khoát liền giật tay Kaylin ra, ép chặt cô vào đầu giường khiến các vết thương của cô có dấu hiệu bị rách.
Gương mặt coi nhăn nhó nhưng vẫn quyết không nhìn mặt anh.
Có thể nào thì cũng rất đáng sợ, cô vẫn cảm thấy không nhìn thì sẽ tốt hơn.
- Để xem cô có thể như vậy được đến lúc nào.
Giọng nói của anh lạnh lẽo phả ra truyền từ tai bên tay sang tay bên kia của Kaylin.
Khiến cô sợ hãi che tai lại.
Cô biết rõ không thể thoát được anh nhưng lúc nào cũng có suy nghĩ muốn thoát khỏi anh.
Bàn tay to lớn ghim chặt gáy của cô, nhìn gương mặt nhỏ đang chảy dài nước mắt, đôi môi run bần bật nhưng vẫn không chịu mở mắt để nhìn anh.
Di chuyển đến gần, vết máu trên môi Kaylin, anh lại có thể chạm tới còn liếm mạnh vết thương.
Khiến cho Kaylin rùng mình rụt muốn mím môi lại.
Đối với cô đều thật sự rất ghê, rợn hết cả người cô lên rồi.
Chỉ là Zane lại hiểu quá rõ về cô, trước khi cô kịp hành động thì anh đã tấn công cô trước rồi.
Vết thương vừa nãy tự mình cắn không có cảm giác gì, giờ ngược lại bị anh cắn cô cảm thấy toàn thân tê dại muốn đẩy anh ra ngay lập tức.
Mùi vị máu tanh lan tỏa cả khoang miệng của hai người.
Có điều người dễ chịu nhất ở đây chỉ có Zane.
Một lúc lâu mới buông tha khỏi đôi môi đáng thương của cô.
Nhìn cô chỗ nào cũng thấy sai sai, anh vẫn chưa thể nhận ra luôn.
Chỉ là bây giờ gần cô rồi, anh lại như kẻ nghiện thuốc vậy.
Liền siết chặt người cô lại gần mình, bàn tay to chạm lên gương mặt của cô.
Đã mấy gần bốn tháng anh không lại gần cô đến vậy, thấy cô bây giờ có vẻ tốt hơn lúc trước rồi đấy.
Chưa gì đã được vỗ béo đến vậy.
Anh cũng không nghi ngờ tay nghề chăm sóc của hai người kia đối với cô con dâu của họ.
- Cô biết rõ bản thân sau này trở về sẽ phải làm gì chứ? Tôi cho cô ở đây không phải là muốn tạo phản với tôi.
Kaylin chẳng dám nghĩ sẽ tạo phản với anh, cô chỉ là muốn rời đi.
Nếu anh chỉ cần đối tốt với cô một chút thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Thấy cô gái nhỏ chỉ biết run rẩy bấm móng tay xuống mu bàn tay còn lại, anh cũng không có làm gì cô nữa.
Mục đích đến cũng chỉ muốn dọa nạt cô, giờ thì hoàn thành rồi.
Đã lâu rồi anh không ngủ đủ giấc, liền kéo Kaylin nằm xuống trực tiếp nhắm mắt lại.
Cánh tay to lớn đè nặng lên người của Kaylin, cô rất đau còn thấy khó thở.
Nhưng mỗi lần cô đẩy anh ra thì cánh tay anh càng siết chặt lại hơn.
Chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực anh, cô khóc hết nước mắt mệt quá mà thiếp đi lúc nào không hay.
Con người bên cạnh cô cũng đã ngủ trước đấy luôn rồi.
Có lẽ cũng là do thiếu ngủ trầm trọng nên mới vậy.