- Hoa tướng quân, làm khó ngươi rồi. –Diệp Uy đi tới bên người y, chân thành nói, giọng điệu mang theo vẻ khâm phục rõ ràng. Hôm nay y đã được kiến thực một Hoa Chấn Thiên hoàn toàn mới. Một Hoa Chấn Thiên bội tín nhưng càng khiến người ta cảm thấy y có tình có nghĩa.
- Ha ha ha ha! Chỉ cần con gái của ta có thể gả cho tiểu tử nhà ngươi, cho dù ta quỳ ba ngày ba đêm cũng đáng giá! Tiểu tử nhà ngươi đích xác là cực kỳ hiếm thấy, Hoa mỗ ta cả đời này chưa từng phục ai bao giờ, đến giờ lại hoàn toàn phục tiểu tử này. Cứ nói như bây giờ, ta còn không phải đang cam tâm tình nguyện bị nó tính kế. Chỉ là rành rành bị tính kế, trong lòng lại không một câu oán trách, ngược lại càng tán thưởng tiểu tử này. Diệp lão đệ, Diệp gia ngươi có một hậu nhân như vậy, đúng là có phúc. –Hoa Chấn Thiên sảng khoái bật cười, tán thưởng tận trong thâm tâm nói.
- Hoa tướng quân quá khen. – Miệng Diệp Uy nói "Quá khen", nhưng vẻ kiêu hãnh trên mặt khó có thể che đậy. Y sao có thể không nhìn ra, Diệp Vô Thần có thể tóm được Hoa Thủy Nhu nhanh như thế, vả lại không lo lắng hôn ước giữa Lâm gia và Hoa gia, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn biết Hoa Chấn Thiên vì con gái sẽ cam tâm tình nguyện không ngại mạo phạm Long Dận và Lâm gia để hủy bỏ hôn ước kia.
- Quá khen cái ***, Hoa mỗ ta là một kẻ thô lỗ, nhưng ánh mắt so với kẻ khác đều tốt hơn. Cứ thử nhìn bộ dáng ngươi xem, đều đắc ý sắp bay lên rồi. Hừ! –Hoa Chấn Thiên giả vờ giận nói.
Diệp Uy:
-…….
Hoa Chấn Thiên xoay người quát về phía Lâm Chiến mặt xanh mét:
- Lâm lão đệ, Hoa mỗ ta xin lỗi ngươi.
- Hừ! Hôm nay thân thể Lâm mỗ không khỏe, chẳng thể chiêu đãi hai vị khách quý, mời về đi! –Lâm Chiến nén lửa giận nói. Trong đại sảnh vốn dĩ đầy chật người chỉ còn lại bốn người Diệp Uy, Hoa Chấn Thiên, Lâm Chiến, còn có Lâm Khiếu một lời không nói.
- Nếu thân thể Lâm tướng quân đã không khỏe, vậy mong hãy nghỉ ngơi nhiều đi. Mấy ngày gần đây tốt nhất đừng nổi giận, tránh thương thân thương phổi thương gan, ngộ nhỡ Thiên Long Quốc ta lại mất đi một vị đại tướng quân, ấy thật là không hay lắm. Vậy thì, Diệp mỗ cáo từ. –Diệp Uy hành lễ mang tính tượng trưng, kéo Hoa Chấn Thiên đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi đại sảnh, đằng sau liền vang lên tiếng chén trà bị đập vỡ giòn giã.
Diệp Vô Thần ra khỏi cổng Lâm gia, liền nhìn thấy một chiếc kiệu trang trí hết sức lộng lẫy đỗ cách đó không xa, hắn nhếch miệng, làm một thủ thế "suỵt" với bốn người toàn thân toát ra mùi thuốc nổ nhàn nhạt ở bên cạnh, sau đó nhanh như tia chớp kéo rèm nhảy vào trước khi họ chưa kịp phản ứng.
Hoa Thủy Nhu đang thấp thỏm bất an giật nảy mình, suýt nữa kinh hô thành tiếng, chỉ là mùi nam nhân mấy ngày nay luôn vấn vương cõi lòng nàng khiến trái tim hoảng loạn của nàng bình tĩnh lại, thân thể không tự chủ dựa gần về phía hắn vài phần:
- Chàng… Chàng làm ta sợ muốn chết.
- Ngay cả phu quân tương lai đều sợ hãi, Tiểu Nhu Nhu của ta vẫn là nhát gan như vậy. –Diệp Vô Thần cười khẽ ôm nàng vào lòng.
- Đừng gọi thiếp là Tiểu Nhu Nhu, thiếp chẳng còn nhỏ nữa đâu. –Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng kháng nghị, bởi vì năm nay nàng đã mười sáu tuổi, đến tuổi lấy chồng rồi.
- Thật không? Vậy để ta thử xem xem.
Tay Diệp Vô Thần lặng lẽ đi xuống, khẽ nắm lấy một bên ngực nàng, vừa nắn bóp vừa nói:
- Tiểu Nhu Nhu của ta quả nhiên không nhỏ đâu, qua mấy năm nữa hẳn sẽ càng thêm không nhỏ.
Toàn thân Hoa Thủy Nhu run rẩy, không tự chủ càng kề sát hắn vài phần, khẩn trương nói:
- Sẽ… sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.
- Yên tâm, ngoài ta, ai cũng không nhìn thấy được.
Hoa Thủy Nhu biết kháng nghị của mình sẽ không có hiệu quả, đối với sự xâm phạm của hắn càng không có một chút chống cự nào. Chỉ đỏ mặt, tựa vào ngực hắn nhẹ giọng nói:
- Chúng ta có thể thành thân không?
- Ừm, hôn ước giữa nàng và Lâm Khiếu đã được giải trừ, hơn nữa còn là hoàng thượng chính miệng giải trừ. –Diệp Vô Thần hời hợt nói. Hắn đương nhiên không thể để nàng biết Hoa Chấn Thiên phải gian nan cỡ nào mới giải trừ được hôn ước sáu năm trước đó.
Tảng đá nặng trĩu trong lòng Hoa Thủy Nhu rốt cuộc đã thả lỏng, vui mừng bật cười, trong sự vui mừng, nàng cố lấy dũng khí, chủ động tặng môi thơm, khẽ chụt một cái lên mặt hắn, sau đó trốn tránh như bị hoảng sợ, vùi đầu vào ngực hắn.
Diệp Vô Thần sờ nhẹ chỗ bị nàng hôn, không khỏi bật cười. Đối với thiếu nữ này mà nói, muốn làm ra hành động như vậy thật sự cần dũng khí lớn cỡ nào… Cũng có lẽ, mấy ngày nay nàng đã dần dần làm hỏng mình chút đỉnh rồi.
- Chỉ là, giải trừ hôn ước có điều kiện.
- Hả? Điều kiện gì? –Hoa Thủy Nhu bỗng chốc khẩn trương. Nàng đương nhiên biết giải trừ hôn ước thực ra là một chuyện khó cỡ nào.
- Điều kiện chính là chúng ta ắt phải sau ba năm nữa mới có thể thành hôn. Bởi vì khoảng thời gian trước hoàng thượng đã gả Phi Hoàng công chúa cho ta, ngày thành hôn là ba năm sau. Vì tỏ lòng coi trọng với hoàng thất, ta buộc phải lấy Phi Hoàng công chúa rồi sau đó mới có thể cưới nàng. –Diệp Vô Thần giải thích.
- Ba năm… Chỉ cần có thể thành thân cùng chàng, chờ bao lâu thiếp đều nguyện ý. –Cõi lòng khẩn trương của Hoa Thủy Nhu được buông xuống, rồi lười nhác dựa vào ngực hắn. Còn về chuyện gả Phi Hoàng công chúa, nàng không hề có ý can dự. Đối với một thiếu nữ quen ôn thuận mà nói, tự nhiên sẽ biết làm thế nào mới có thể khiến cho nam nhân của mình vui vẻ, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, thậm chí không cần để ý.
- Chỉ là, trong ba năm này, chàng có thể thường xuyền đi thăm thiếp không? –Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng hỏi.
- Đương nhiên được. Ta sao có thể cam lòng không đi thăm Tiểu Nhu Nhu của ta.
- Vâng… -Nàng thỏa mãn ứng tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Vậy Bích Ngọc Tiêu thiếp tặng chàng… còn đó không?
Diệp Vô Thần duỗi tay, một cây đoản tiêu toàn thân xanh biếc xuất hiện ở trong tay:
- Đây chính là lễ vật đầu tiên Tiểu Nhu Nhu tặng cho ta, ta đương nhiên lúc nào cũng mang theo người rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hoa Thủy Nhu vươn tay ra, nhưng không phải đặt lên tiêu, mà là nắm tay hắn, ngây ngốc nói:
- Vậy sau này chàng… thường xuyên tới dạy thiếp thổi tiêu được không. Thiếp mỗi ngày có thể…
Toàn thân Diệp Vô Thần căng cứng, đoản tiêu trong tay suýt nữa rơi xuống.
Nữ nhân của thế giới này chẳng nhẽ đều thiếu môn học vấn "thổi tiêu" bác đại tinh thâm này sao?
- Cái này… Tốt hơn hết là chờ sau khi chúng ta thành thân hẵng dạy nàng nhé. –Diệp Vô Thần đầu đầy mô hôi nói.
- Vì sao phải chờ sau khi thành thân? –Hoa Thủy Nhu dẩu miệng hỏi.
- Bởi vì sau khi thành thân chúng ta mỗi ngày có thể ở cùng nhau, đến lúc đó mỗi ngày ta sẽ dạy nàng, nàng không học cũng không được…
Hoa Thủy Nhu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Thần, bởi vì nàng phát hiện bất kể là thanh âm hay nét mặt của hắn lúc này đều khiến trái tim nàng đập nhanh khó hiểu.
- Vậy thì bây giờ, nàng liệu có nên gọi ta một tiếng phu quân rồi hay không? –Diệp Vô Thần nâng mặt nàng hỏi.
Nàng chớp chớp đôi mắt như kim cương, rốt cuộc hạ ánh mắt, e thẹn dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn gọi:
- Phu quân…
Không có mấy ai từng nghĩ tới, một bữa tiệc đính hôn được cố ý phô trương lại kết thúc với phương thức này. Ngay cả Lâm gia có một ít tâm lý chuẩn bị cũng bị một gậy này đánh cho choáng váng đầu óc. Cả Lâm gia trọn một ngày đều tử khí trầm nặng như vậy. Đám hạ nhân của Lâm gia trong không khí này ai nấy đều run rẩy sợ hãi, đúng quy đúng củ, chỉ e làm sai chuyện gì trở thành vật hy sinh cho gia chủ trút lửa giận.
Mà lúc này, Lâm Cuồng "ốm đau trên giường" đang quỳ trước mặt Long Dận, thân thể già nua không chút nhúc nhích, cung kính nghe mỗi một chữ.
- Nếu Lâm gia ngươi có thể kết làm thân gia với Hoa gia, đó hẳn là kết cục hoàn mỹ cỡ nào. Nhưng với tình thế hôm nay, nếu trẫm không đáp ứng, Hoa Chấn Thiên ắt sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Hơn nữa y cả đời trung thành, hy sinh toàn bộ cho hoàng thất ta, nhưng đây là lần đầu tiên gã đưa ra một thỉnh cầu quá phận, không đáp ứng ngược lại sẽ tỏ vẻ trẫm bạc tình bạc nghĩa, gây chỉ trích từ đám chúng thần trong triều. Trẫm chỉ đành đáp ứng, đồng thời để sự kết thân giữa bọn họ lùi xuống ba năm sau. Cho nên, Diệp Vô Thần ắt phải diệt trừ, hắn vốn dĩ khiến ta cảm thấy bất an, hiện tại lại quan hệ đến hôn nhân giữa Hoa gia và Diệp ta mà trẫm tuyệt đối không thể khoan nhượng, hắn càng không thể không chết!
Khi nói đến câu cuối cùng, trên mặt Long Dận lóe lên vẻ âm độc khó thể phát giác.
Long Dận nhìn thoáng qua Lâm Cuồng đang im thin thít, thở dài nói:
- Diệp gia lập vô số chiến công cho Thiên Long Quốc, trẫm làm như vậy đích xác quá có lỗi với Diệp gia. Nhưng trong lịch sử có biết bao đế vương chính là vì công thần tín nhiệm nhất, có quyền thế nhất dưới tay mà bị lật đổ, hủy diệt. Trẫm quả thực không thể để Diệp gia trở thành một sự uy hiếp như vậy. Nếu Diệp gia thật sự muốn phản, Hoa gia ngăn không nổi, Lâm gia ngươi ngăn không nổi, ngay cả trẫm cũng khó có thể ngăn cản. Với uy tín của Diệp Nộ, y chỉ cần hạ lệnh một tiếng thì có thể hô hào trăm vạn hùng quân thề chết đi theo, trẫm há có thể thực sự an tâm. Cho nên trẫm mới ngấm ngầm nâng đỡ Lâm gia ngươi, đối chọi với Diệp gia để dùng mọi khả năng dời sức chú ý của bọn họ.
- Trong lòng trẫm biết những gì ngươi nghĩ. Ngươi cứ an tâm, chờ khi khống chế Diệp gia trong tay, trẫm tuyệt sẽ không đối đãi với Lâm gia ngươi như thế, bởi vì người của Lâm gia hiện giờ có hơn nửa là người của trẫm, cho dù các ngươi thật sự muốn phản…
Lâm Cuồng giật nảy cả mình, hoảng sợ nói:
- Không! Cho dù lão thần có cả ngàn lá gan cũng không dám mang lòng phản nghịch. Nếu không có hoàng thượng thì nào có Lâm gia bây giờ, hoàng thượng mới là chủ nhân chân chính của Lâm gia ta, cả đời lão thần đều sẽ thề chết trung thành với hoàng thượng, cảm kích hoàng thượng, dẫu tan xương nát thịt cũng không một câu oán hận.
Long Dận gật đầu, vui mừng thanh thản nói:
- Trẫm luôn biết sự trung thành của ngươi, nếu không thì cũng chẳng nâng đỡ Lâm gia ngươi. Chỉ là mấy năm nay, con cháu ngươi có phát giác được gì không?
Lâm Cuồng vội lắc đầu:
- Không, tuyệt đối không có! Chuyện Lâm gia thuộc về hoàng thượng, cả đời lão thần chưa từng nhắc qua mảy may với bất kỳ ai bao giờ. Lão thần chỉ dựa theo phân phó của hoàng thượng, trước khi chết nói cho con trai biết, rồi tiếp đó trước khi con trai chết nói cho Khiếu Nhi… Lâm gia vĩnh viễn thuộc về hoàng thất Thiên Long, mãi mãi không thể nào phản bội.
- Tốt lắm. Ngươi luôn luôn là người trẫm tín nhiệm nhất, trẫm cũng tin ngươi vĩnh viễn đều sẽ không phụ lòng sự tín nhiệm của trẫm. Lâm gia gần đây luân phiên chịu nhục, đều bởi Diệp gia Diệp Vô Thần. Hắn cố ý nhằm vào Lâm gia như thế, thiết nghĩ… Hắn đã phát hiện ra gì đó. –Long Dận trầm mi nói.
Lâm Cuồng cả kinh, kinh ngạc nói:
- Điều này… Điều này sao có thể. Chuyện này hơn mười năm qua đều không ai biết, một đứa trẻ chưa dứt sữa như hắn…
- Đứa trẻ? –Long Dận cười lạnh một tiếng:
- Nếu hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường, trấm há có thể để tâm như thế, ngươi biết cảm giác hắn mang lại cho trẫm là gì không?
- …… -Lâm Cuồng không dám trả lời.
- Là sợ hãi! Hắn khiến trẫm cảm thấy sợ hãi!
- Điều này…
- Cho nên, hắn không thể không chết! –Long Dận cắn răng nói. Nhưng y tuyệt không thể xử tử hắn ở ngoài sáng, thậm chí ngầm động thủ cũng tuyệt không thể khiến người ta hoài nghi đến y. Bởi vì sau lưng hắn không chỉ có Diệp gia, còn có một Kiếm Thần. Mà vì che dấu, y bề ngoài hết sức ca ngợi Diệp Vô Thần, cho hắn đủ mọi ân huệ, đủ mọi đặc thù, thậm chí gả cả Phi Hoàng công chúa cho hắn.
- Hắn làm nhục Lâm gia ta, lão thần cũng hận không thể cho hắn chết ngay tức khắc. –Lâm Cuồng phụ họa nói.
- Tính thời gian, đệ nhất sát thủ của Thiên Sát Các kia cũng nên đến rồi. Cho dù hắn có trí tuệ và tâm cơ hơn người, cũng tuyệt đối khó thoát khỏi sự truy sát của đệ nhất sát thủ. Cái đó người ta gọi là quỷ kế ở trước mặt cường giả có lực lượng áp đảo, hoàn toàn là hư ảo. –Long Dận nói chắc nịch, mặt đầy vẻ âm u. Một khi đệ nhất sát thủ xác định mục tiêu, ắt sẽ triển khai cuộc truy sát không chết không thôi, trừ phi Diệp Vô Thần chết, hoặc… Đào Bạch Bạch chết, nhưng điều sau có khả năng ư?