Chương 118: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Phiên bản 10624 chữ

- Tôi sẽ đi xem qua hậu viện, đợi Nhị Hổ về tôi sẽ nói lại cho hai người biết.

Nói xong Diệp Mặc đi ra hậu viện, cái hắn quan tâm nhất bây giờ chính là "cỏ Ngân Tâm" của hắn, sao thế, hắn vẫn cần có để tu luyện mà.

"Cỏ ngân tâm" vẫn chưa mọc rễ, Diệp Mặc quan sát kỹ càng, tuy giống cây "cỏ ngân tâm" chưa chết, nhưng hắn cảm thấy sức sinh trưởng của nó không mạnh mẽ như hồi ở Ninh Hải, chỉ là tốt hơn hồi còn ở Lưu Xà một chút, cũng có thể nói là nó chưa chết mà thôi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, trong lòng vẫn không hiểu, cùng là một loại đất, tại sao không cùng chỗ thì không được? Nhưng may mắn nhất vẫn là "cỏ ngân tâm" vẫn chưa chết, nếu chẳng may nó chết đi, thì bây giờ hắn chỉ còn lại năm hạt giống mà thôi, đây quả là một tin không tốt.

Ngoài kia đã có tiếng còi xe hơi vọng lại, Diệp Mặc biết rằng đó nhất định là Nhị Hổ được đưa về, cũng nhanh đấy chứ.

Quả nhiên khi Diệp Mặc đi ra, thì thấy Lỗ Tiểu Trân đang dìu Nhị Hổ, mà Nhị Hổ thì hơi loạng choạng, xem ra anh ta bị thương không nhẹ.

- Sư phụ, anh…

Tuy Nhị Hổ đã nhận ra Diệp Mặc, nhưng cũng nhận thấy Diệp Mặc thay đổi quá lớn.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Chuyện đó nói sau đi, là ai đã gây ra chuyện này? Text được lấy tại Truyện FULL

- Là do tôi đánh đấy, sao thế? Đừng nghĩ là tìm được người đưa hắn về đây thì xong chuyện nhé, sau này tôi vẫn cứ đánh đấy.

Một người thanh niên độ chừng hai mươi, miệng ngậm điếu thuốc đi tới, vừa lúc nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, y dùng tay chỉ vào Diệp Mặc, sau đó lướt qua hai tên cảnh sát đã đưa Nhị Hổ về.

Diệp Mặc nhìn lướt qua người thanh niên, nói lạnh lùng:

- Mày sẽ không còn sau này nữa.

- Khốn nạn, đã nể mặt còn không muốn, ông đây muốn đánh bây giờ đấy, xem mày thế nào?

Nói xong y quăng điếu thuốc trong tay đi và xông tới.

Hai tên cảnh sát đương nhiên là biết ai đã can thiệp vào chuyện này, bây giờ Vương Toàn vẫn hiếu chiến như vậy, thì biết rằng tên này muốn tìm chỗ chết, thì lập tức chào một tiếng rồi cáo từ, bọn họ biết rằng chỗ này không chừng lại tiếp tục xảy ra chuyện, nhưng không phải là việc mà bọn họ có thể quản.

- Vương Toàn, mày còn la lối gì nữa, còn không mau tạ lỗi với anh bạn này đi.

Một chiếc Mercedes Benz màu đen đang lướt nhanh đến, ngừng trước mặt Diệp Mặc, người đàn ông trung niên trong xe vừa bước xuống thì lập tức nói.

- Anh họ, cái tên này chảnh chọe lắm, sợ cái gì, hắn chảnh là còn chảnh đến Lạc Thương này.

Vương Toàn hình như là nếu không dạy dỗ Diệp Mặc một trận thì không được, nhưng khi người đàn ông kia nói, thì y cũng không xông lên nữa.

Người đàn ông trên xe vừa bước xuống thì nói Vương Toàn một câu ngay, lại lập tức rút ra một bao thuốc đến bên Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Chào anh, tôi cũng không biết là người quen, Vương Toàn là em họ của tôi, đã đắc tội với anh mong anh bỏ qua. Tôi là Vạn Kế Hoa, sau này anh hãy yên tâm, sẽ tuyệt đối không có ai đến đây gây sự nữa.

Vạn Kế Hoa là một tay anh chị ở Lạc Thương, Du Nhị Hổ và Lô Tiểu Trân không còn là kẻ ngốc như lúc trước nữa, Lô Tiểu Trân thấy Diệp Mặc đã họi một cú điện thoại, thì Du Nhị Hổ lập tức được đưa về, vả lại tên Vạn Kế Hoa còn nói chuyện khách khí với sư phụ nữa, bọn họ thậm chí còn cho rằng mình đã sai nữa chứ.

Nhưng cái làm cho họ nhìn lầm chính là cái sau này.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Vạn Kế Hoa một cái rồi nói:

- Mày là cái thá gì chứ?

Vạn Kế Hòa biến sắc, y không ngờ rằng mình rất có máu mặt tại Lạc Thương này, và y cũng đã rất khách khí với Diệp Mặc rồi, vậy mà Diệp Mặc vẫn còn chảnh chọe, sắc mặt y đột nhiên rất khó coi.

Có khi nào mà Vạn Kế Hoa y lại phải chịu ánh mắt khinh khi đó chứ, y nghĩ rằng Diệp Mặc cũng chỉ là có quen biết với một số anh em trong hội mà thôi, và cái tên ấy đã nói với anh Hoằng một vài câu, chứ hắn không phải là nhân vật to lớn nào hết.

Không lâu trước đó anh Hoằng có gọi một cú điện thoại, chỉ có dăm ba câu, nói rằng phải đưa Nhị Hổ về đây rồi cúp máy, y chỉ nghĩ rằng trong nhà Nhị Hổ nhờ quen biết mà tìm đến anh Hoằng, anh Hoằng chỉ thuận miệng nói vài câu, vì muốn biểu thị ý kính trọng anh Hoằng, thậm chí y cũng đã đích thân đến đây rồi, dù sao cũng là do em họ y đã gây chuyện.

Không ngờ chuyện y đến đây cũng chỉ mang nhục, sư phụ của người ta đã không coi y ra gì, cái mặt của Vạn Kế Hoa trong chốn giang hồ đã không còn giữ được nữa.

Cái tên Diệp Mặc chẳng biết đã tìm kiếm bao nhiêu mối quan hệ, mới tìm được anh Hoằng, nếu không anh Hoằng cũng không gọi cú điện thoại kết thúc chuyện này. Bây giờ mình đã nể mặt hắn, hắn còn không nhận, cái tên này tưởng mình là ai chứ.

- Nếu tôi không là cái thá gì thì tôi đi đây, Vương Toàn, chúng ta đi thôi.

Vạn Kế Hoa nói xong xanh xám mặt mày quay đi, nếu như không phải bây giờ y vẫn chưa biết được Diệp Mặc đã có mối quan hệ gì thì y đã ra tay rồi. Bây giờ y đi, không có nghĩa là y cho qua chuyện này, đợi sau khi y tìm hiểu rõ nguồn cơn, thì nhất định y sẽ khiến cho cái phòng mạch này khốn đốn.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn theo Vạn Kế Hoa mang Vương Toàn đi, hắn không nói gì, hắn sẽ không dạy dỗ hai tên này giữa chốn đông người. Nếu muốn dạy dỗ, thì cũng phải đến hang ổ của chúng đã. Hắn không vừa ý cách Vũ Học Dân đã xử lý chuyện của Vương Toàn là mấy, nếu Vũ Học Dân xử lý theo ý muốn của hắn, thì có thể hắn sẽ không tìm đến chúng nữa, nếu đã không vừa ý, thì hắn sẽ đích thân xử lý.

- Sư phụ, anh về lúc nào vậy?

Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân tuy rằng không biết là bọn chúng đến đền tội, mà Diệp Mặc còn đuổi chúng đi, mà còn không hề khách khí. Tuy không hiểu, nhưng cái tốt của Nhị Hổ chính là anh ta không bao giờ hỏi nhiều về chuyện của Diệp Mặc.

Diệp Mặc kiểm tra vết thương của Nhị Hổ, quả thật bọn chúng rất mạnh tay, thậm chí có nội thương rồi.

Nếu như không phải là sức khỏe của Nhị Hổ vốn dĩ rất tốt, thì có lẽ đã không trụ được rồi, cũng có thể bị đánh chết rồi.

Diệp Mặc rất giận dữ, bọn người này đã không coi bá tánh thường là vô tội, nếu Nhị Hổ không phải là đệ tử của hắn, bị đánh thì bị đánh, nếu bị đánh chết thì cũng chỉ là một tên tự sát vì tội vậy thôi, thật là độc ác.

- Vương Toàn là tên côn đồ, hắn đến muốn lấy lại tiền cũng không nói làm gì, tại sao những người khác cũng làm vậy?

Sau khi Diệp Mặc chữa trị vết thương cho Nhị Hổ, có một số câu hỏi mà hắn không hiểu, đã có trên trăm ngàn người, không lẽ trên thế giới này có ngần ấy người thích lợi lộc kiểu đó sao.

Du Nhị Hổ đã sống ở Lạc Thương một tháng mấy rồi, đã không còn mà một tên ngốc mới lên tỉnh nữa, vả lại anh ta đã tiếp xúc với nhất nhiều loại người ở phòng mạch, nên cũng hiểu được đôi chút. Bây giờ nghe Diệp Mặc hỏi, nên liền nói:

- Rất nhiều người đã bị Vương Toàn xúi giục, còn có một số ít muốn kiếm chác, nhưng phần lớn bọn họ không có đến đây.

Diệp Mặc gật gật đầu, trong lòng nghĩ rằng có đúng là phần lớn không, điều đó thì chưa thấy được, cái phòng mạch này cũng chỉ kinh doanh được hơn tháng nay.

Diệp Mặc im lặng một lúc rồi nói:

- Sau này phòng mạch của chúng ta dẽ không chữa những bệnh tay chân, nhức đầu, phát sốt nữa, những bệnh này cứ trực tiếp đến bệnh viện đi. Chúng ta sẽ tăng phí đăng kí, không đăng ký thì sẽ không chữa trị.

- Sư phụ, chúng ta sẽ thu phí đăng kí như bệnh viện sao? Sẽ lấy bao nhiêu? Cũng là mười mấy đồng sao?

Lỗ Tiểu Trân nghe Diệp Mặc nói sẽ lấy phí đăng kí thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Diệp Mặc cười nói:

- Phí đăng kí thì phải lấy, mà không phải mười mấy đồng, sau này nếu muốn chữa trị tại phòng mạch của chúng ta, thì phí đăng kí tạm thời sẽ là một trăm ngàn…

- Hả?

Diệp Mặc vẫn chưa nói xong, Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân đã há hốc kinh ngạc, thu một trăm ngàn à? Trên thế giới này làm gì có cái phí cao như thế?

- Đúng một trăm ngàn, nhưng phải nói rõ, cho dù có trị khỏi hay không, phí đó sẽ không được trả lại, người bệnh phải ký tên. Và một tháng chỉ được nhận một người, nếu như không có bệnh nhân, thì hai người cùng học tập, nếu có gì không biết cứ hỏi tôi.

Diệp Mặc gật đầu nói.

Sở dĩ hắn nói như vậy, là bởi vì hắn mở phòng mạch không phải là để chữa trị các loại bệnh nhức đầu, sổ mũi, mà là vì chuyện trồng "cỏ ngân tâm", nếu như "cỏ ngân tâm" còn sớm, không nên vì những chuyện như thế mà gây chuyện với hàng xóm chung quanh.

Những bệnh nhỏ thì có thể đến bệnh viện khám, cái phòng mạch nhỏ của hắn cũng không đáng gì, vả lại có một số người rất hung dữ, hắn không lý nào tiếp tục kinh doanh lỗ lã.

Tuy rằng các tiền vốn loại thuốc này so ra không lỗ là mấy, nhưng đối với Diệp Mặc là lỗ lã rồi.

Phòng mạch lấy giá cao như thế, một là để tránh người đến quá đông, vả lại còn dành thời gian rảnh rỗi để hắn có thể tu luyện và trồng "cỏ ngân tâm", còn về chuyện phí đăng kí sẽ không được trả lại, là bởi vì hắn cảm thấy các loại bệnh thông thường không thể làm khó được hắn, nếu như quá khó khăn, thì không cho đăng kí là được rồi.

- Nhưng mà, sư phụ, nếu như thế, chẳng phải chúng ta sẽ đóng cửa phòng mạch sao?

Nhị Hổ lập tức nói.

Diệp Mặc gật gật đầu,

- Vốn dĩ là sẽ đóng cửa mà, hai người xem xem có căn biệt thự nào tương đối vắng vẻ, tôi chuẩn bị sẽ mua một căn, sau đó chúng ta sẽ dọn đến đó, còn phòng mạch này sẽ đóng cửa.

- Mua một căn biệt thự à, muốn tìm nơi vắng vẻ cũng phải đến mấy triệu đó đó, sư phụ. Vả lại chúng ta dọn đến chỗ vắng vẻ, thì càng không có ai đến khám nữa.

Lỗ Tiểu Trân lập tức nói, cô ta tương đối quan tâm đến chuyện này.

Diệp Mặc cười khẽ:

- Rượu thơm không sợ không có người tìm đến, chúng ta không cần quảng cáo, bây giờ hai người chỉ cần học cách chế tạo thuốc là được rồi. Đợi nửa năm hoặc một năm sau khai trương cũng được, còn về tiền bạc, không cần lo. Tôi sắp đi Yến Kinh một phen, ở đó có người còn nợ tôi, tôi đi thu về.

Diệp Mặc đúng là không lo về tiền bạc, Lý Hồ nợ hắn năm trăm ngàn, vả lại hắn còn phải đi tìm Thiên Long Đầu tính sổ, không chừng còn có thể hốt thêm một mớ về. Còn về Tống gia, nếu như Thiên Long Đầu còn không dám động vào hắn, thì hắn không tin nhà họ Tống dám động vào hắn.

- Vậy sư phụ sẽ đi khỏi Lạc Thương, phòng mạch của chúng ta còn mở cửa không?

Du Nhị Hổ có vẻ lo lắng, đăng kí cũng phải trăm ngàn, nếu như bị lan truyền ra ngoài, thì phòng mạch sẽ lập tức nổi tiếng ngay.

- Không cần khai trương, cũng không cần loan tin chuyện thu phí đăng kí, Tiểu Trân cô có thể đăng kí một trang web, trong đó ghi là có thể chữa được các loại bệnh nan y. Nhưng nếu muốn biết rõ hơn, thì nhất định phải đăng kí làm thành viên. Phí đăng kí thành viên là một trăm ngàn, lúc đăng kí chữa bệnh, người bệnh nhất định phải nói rõ ràng bệnh tình, nếu mình đã đồng ý nhận chữa, thì người đó phải lập tức đóng phí đăng kí là một trăm ngàn.

Diệp Mặc nghĩ ngợi rồi nói, hắn cho rằng cách này là tốt nhất.

Một là khỏi bại lộ thân phận của mình, hai là tránh được rắc rối không cần thiết, cũng tránh được giới ký giả.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    95

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!