Chương 99: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Phiên bản 10975 chữ

Tuy rằng Diệp Mặc tận lực cự tuyệt trị liệu các bệnh nan y, nhưng hắn và Du Nhị Hổ mở phòng khám, tiếng tăm dần dần nổi lên. Phương diện này đương nhiên là có quan hệ với một bộ phận cư dân xung quanh tuyên truyền, chủ yếu nhất vẫn là rất nhiều người phát hiện, khi đến " Phòng Khám Hồi Xuân" khám bệnh, trên cơ bản một lần là khỏi rồi, thậm chí không giống với đi bệnh viện, đi bệnh viện đôi khi còn cần chạy liên tục vài ngày.

Tuy nhiên duy nhất không đúng chính là "Phòng Khám Hồi Xuân" thu tiền cao một chút. Bình thường trẻ con nóng lên đi bệnh viện, cơ bản đều là mua một chút thuốc, hoặc là truyền chai nước nước biển, đại khái lệ phí khoảng một trăm tệ.

Nhưng đến "Phòng Khám Hồi Xuân" lại cần hai trăm tệ, nhưng bọn họ chỉ cần tới uống thuốc mà thôi, hơn nữa còn là thuốc Đông y. Còn tới bệnh viện cần ba bốn ngày, thậm chí một tuần mới có thể lành bệnh, đó là sự khác biệt lớn.

Tuy nhiên rất nhiều người vẫn là thích lại "Phòng Khám Hồi Xuân" nơi này, thấy hiệu quả mau, còn có một cái chính là nghe nói thuốc Đông y ôn hoà, so với thuốc tây bổ dưỡng hơn nhiều.

Vốn kinh doanh bảo đảm không lời không lỗ, thậm chí "phòng khám hồi xuân" còn chịu thua lỗ, bởi vì chữa bệnh hiệu quả tốt, nhưng lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Cũng may cư xá phụ cận cư dân ít hơn, nếu không phòng khám này thật không đáp ứng kịp.

Diệp Mặc trên cơ bản đã đem Cỏ Ngân Tâm gieo trồng xong, hơn nữa còn làm một tường rào bảo hộ xung quanh, hắn chuẩn bị đi sa mạc rồi. Nhưng thời điểm hắn phát hiện phòng khám kinh doanh thay đổi tốt lại nhíu mày.

Ý tưởng của Diệp Mặc là chỉ cần phòng khám có thể kiếm tiền là được rồi, hắn không cần kinh doanh quá tốt, cây to đón gió đạo lý này hắn cũng biết.

Nhưng tự đập biển hiệu, thu tiền nhưng không cách nào trị bệnh được, đây cũng không phải là tính cách của Diệp Mặc.

Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Mặc chỉ có thể nói cho Du Nhị Hổ, nói dược liệu có hạn, mỗi ngày chỉ có thể khám bệnh cho một lượng người nhất định, vượt qua số số lượng này sẽ chờ đến ngày hôm sau.

Nhưng Diệp Mặc chưa từng học qua kinh doanh, hắn không biết là điều kiện này về sau, phòng khám kinh doanh chẳng những không kém đi, ngược lại càng thêm thịnh vượng.

Diệp Mặc không có thời gian mỗi ngày đều đứng ở trong phòng khám giúp người ta xem bệnh, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đem một ít thủ đoạn và phương pháp nấu thuốc cơ bản, còn có một chút phương pháp phối thuốc nói cho Du Nhị Hổ, đồng thời cũng thông báo tuyển dụng một cô gái đến hỗ trợ, lúc này mới có khoảng không nhàn rỗi.

Khi Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết đi tới Lạc Thương, Diệp Mặc vẫn chưa rời đi. Đôi khi bạn tìm kiếm vất vả, nói không chừng liền gần trong gang tấc, nhưng bạn lại không biết.

Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh hai người bỏ ra hai tuần lễ đem đồ đạc chuẩn bị đầy đủ, Diệp Mặc còn đang trong vườn nhỏ chăm sóc Cỏ Ngân Tâm. Khi hai người bọn họ đã rời khỏi Lạc Thương, đi tới Korla, Diệp Mặc còn đang chuẩn bị công cụ và lương thực thường dùng đi sa mạc.

Mặc dù biết Trì Uyển Thanh và người trong nhà nàng bởi vì chuyện hôn sự đã lâu cũng không liên lạc rồi, nhưng thời điểm biết được Ninh Khinh Tuyết chuẩn bị đồ đạc muốn đi sa mạc thám hiểm, chị họ Trì Uyển Thanh, Chu Mạn lại ngồi không yên. Ở trong bộ đội không có vấn đề gì, có người chăm sóc, nhưng sa mạc vô tình, hơn nữa chỗ Trì Uyển Thanh muốn đi lại là sa mạc Takla Makan.

Sa mạc Takla Makan còn có cái tên khác là " Biển chết " theo ngôn ngữ của người Uighurnghĩa là " Đi vào được nhưng ra không được ". Các cô là phụ nữ chẳng lẽ điên rồi phải không, muốn đi sa mạc Takla Makan thám hiểm?

Cho nên trước khi Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết rời đi, cô liền gọi điện thoại cho mẹ của Trì Uyển Thanh là Đường Thiên Bình.

Du Châu

Mẹ của Ninh Khinh Tuyết là Lam Dụ đang cùng một cô gái hơn hai mươi tuổi nói chuyện. Làm cho người ta kỳ quái là, người con gái này trên mặt che mạng, một thân quần áo vàng nhạt, nhưng quần áo không hề giống với lớp người thanh niên ở thành phố này, thậm chí có chút hương vị thiếp cổ.

Tuy nhiên cô gái này có mái tóc dài đen nhánh, được kẹp bởi một chiếc cài màu xanh nước biển, bên tai còn rơi mấy sợi tóc, hơi thở vài phần thanh thuần thoát tục.

- Tố Tố, lần này Khinh Tuyết bị trọng thương, vốn nghĩ không thể cứu được nó, không nghĩ phong hồi lộ chuyển, không ngờ một đêm liền khỏi hẳn, đúng là ngay cả chị cũng không nghĩ tới. Sớm biết như vậy sẽ không gọi em tới, chị biết em đi ra một chuyến rất khó

Lúc này Lam Dụ lại có chút hối hận đã kêu cô gái này ra, bởi vì bà biết Tố Tố đi ra một chuyến thật sự là quá gian nan rồi, chuyện như thế này, có thể không quấy rầy cô, Lam Dụ cũng sẽ không đi quấy rầy cô.

Lần này con gái Khinh Tuyết bị trọng thương, Lam Dụ suy nghĩ nhiều lần mới đi gọi Lạc Tố Tố, không nghĩ tới thương thế con gái không ngờ đã khỏi. Nếu con gái không có việc gì, cô còn muốn chủ động đi gây chuyện với Tống gia, như vậy Lam Dụ cô thật là không có việc tìm việc rồi.

- Không sao, chị Dụ, năm đó nếu không có chị, sớm đã không có mạng Lạc Tố Tố này nữa rồi, hiện giờ tuy rằng em gia nhập ẩn môn, nhưng ân tình của chị Dụ vẫn còn. Không cần nói chỉ ra một lần, ngay cả ra vài lần, Tố Tố cũng có thể. Hơn nữa, Khinh Tuyết xảy ra chuyện, em nên ra mặt giúp nó, chị nói Tống gia kia, em sẽ đi gặp xem sao.

Người phụ nữ che mặt, thanh âm giống như vàng anh, êm tai mà linh hoạt kỳ ảo.

Lam Dụ đang muốn ngăn cản Lạc Tố Tố đi tìm Tống gia, Lý Mộ Mai lại vội vàng chạy vào nói:

- Dì Dụ, Khinh Tuyết đi sa mạc Takla Makan rồi, khi cháu gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đã ở Korla rồi. Cháu khuyên cô ấy nhưng cô ấy nói cô ấy biết chừng mực, sau đó liền tắt điện thoại.

Lam Dụ đột nhiên đứng lên, có chút khàn khàn nói:

- Cái gì? Cháu nói Khinh Tuyết đi sa mạc Takla Makan rồi hả? Nó đi vào trong đó làm gì?

- Cô ấy nói cùng bằng hữu đi thám hiểm, nhưng cháu hỏi đi cùng ai, cô ấy nói là một bạn gái, hai người con gái đi sa mạc Takla Makan, chuyện này…

Lý Mộ Mai cũng không biết nên nói về Ninh Khinh Tuyết như thế nào nữa.

- Sa mạc Takla Makan, nơi đó có quá nhiều người thám hiểm mất tích, Khinh Tuyết thật sự là không biết tốt xấu gì. Đứa nhỏ này, như thế nào lại làm người khác lo lắng như vậy chứ? Nó ở Yến Kinh đều rất ngoan, từ sau khi tới Ninh, sao trở nên như vậy, trời ạ.

Lam Dụ suy sụp ngồi ở trên ghế, yên lặng không nói gì.

Nghe xong Lam Dụ nói, Lý Mộ Mai lại có đồng cảm, hoá ra Ninh Khinh Tuyết chẳng những có chủ kiến, hơn nữa cho tới bây giờ cũng sẽ không vì một sự kiện mà kích động. Trong công ty, mỗi sự tình đều do cô sắp xếp, mình chấp hành, phối hợp rất ăn ý, nhưng Khinh Tuyết từ sau khi kết hôn với Diệp Mặc, thật sự thay đổi rất nhiều. Chính mình hiện tại đã không hiểu cô ấy nữa rồi, cũng không dám đoán trong nội tâm nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Cô hiện tại đôi khi làm việc thật sự rất ngây thơ, cái đó và hoá ra cùng Ninh Khinh Tuyết thật sự không phù hợp. Bạn nói có ai sẽ vì một cây cỏ mà lấy thân thể để đỡ đòn cho nó chứ, còn nếu trước đây, dù là đánh chết Lý Mộ Mai, cô cũng sẽ không tin tưởng Ninh Khinh Tuyết sẽ một mình ở lại tại một tiểu viện hẻo lánh, càng không có khả năng đi tới sa mạc nguy hiểm.

Chẳng lẽ cô đã yêu hay sao? Đều nói trong tình yêu mọi cô gái chẳng những sẽ trở nên rất ngu muội, thậm chí việc làm đều rất khó thuyết phục. Nhưng Ninh Khinh Tuyết yêu ai, đây đối với Lý Mộ Mai mà nói khó mà tin được.

Lý Mộ Mai còn không biết Ninh Khinh Tuyết đi Lưu Xà, nếu biết, cô nói không chừng thật sự sẽ điên mất.

- Chị Dụ, chị không cần phải gấp, em đi vào trong đó mang nó trở về là được mà.

Lạc Tố Tố bỗng nhiên đứng lên, giọng điệu rất là mềm nhẹ nói.

- Như vậy sao được, Tố Tố, sa mạc Takla Makan là " Biển chết" đấy. Em không thể đi, cho dù bản lĩnh của em lớn tới mấy, nhưng cái loại thiên nhiên nguy hiểm này không phải cá nhân nào cũng có thể ngăn cản. Chị sẽ nói cho cha nó biết, bảo chuyên gia đi vào mang nó về.

Lam Dụ lúc này liền phản bác lời nói của Lạc Tố Tố.

- Không sao, chị Dụ, chị tin em đi. Em khẳng định có thể tìm được Khinh Tuyết ở giữa sa mạc, đem nó mang về. Em đi đây, chị không cần lo lắng.

Lạc Tố Tố giọng điệu giữa tràn đầy tự tin.

Lam Dụ còn muốn nói chuyện, Lạc Tố Tố đã ra cửa.

Lam Dụ nhìn bóng lưng Lạc Tố Tố rời khỏi, cuối cùng là không nói gì thêm, cô biết Tố Tố bình thường rất ít nói chuyện, nhưng nói là sẽ làm được.

- Dì Dụ, cô ấy chính là dì Tố Tố sao?

Lý Mộ Mai cho tới bây giờ chỉ có nghe nói qua có một dì út như vậy, nhưng cô một lần đều chưa từng gặp qua.

Lam Dụ gật gật đầu, năm xưa khi cô vừa mới kết hôn năm ấy, thời điểm cùng chồng đi miếu xin sâm, ở ven đường nhặt một đứa bé. Bởi vì lúc ấy Lam Dụ còn chưa mang thai, đã xem Lạc Tố Tố thành em gái mà nuôi nấng trưởng thành. Nhưng khi bọn họ nuôi Tố Tố tới năm tuổi, cô đã bị một người bạn của bố chồng xem trọng, nói Tố Tố có tuệ căn, có thể tiến vào ẩn môn, sau đó đã đem Tố Tố mang đi.

Tố Tố từ nhỏ đã không thích nói nhiều, hơn nữa bộ dạng thanh tú xinh đẹp khác thường, lúc ấy Lam Dụ tuy rằng luyến tiếc, nhưng ba chồng cô nói cơ duyên khó được, hơn nữa lúc đó Khinh Tuyết cũng hai tuổi rồi, cô cũng liền nghe xong theo lời của bố chồng.

Tố Tố đi không lâu sau, bố chồng ngã bệnh chết, từ đó về sau vợ chồng Lam Dụ mất đi tin tức của Tố Tố.

Đến mười hai năm về sau, cô mới lại trở về một chuyến, nói cho Lam Dụ cách liên lạc với cô, có vấn đề khó khăn không thể giải quyết được thì có thể tìm cô. Chỉ có điều từ đó trở đi, cô đeo cái khăn che mặt.

Lam Dụ còn hỏi Tố Tố có thể thường xuyên về đây hay không, nhưng Tố Tố nói đi ra ngoài cũng không dễ dàng.

Tuy rằng Lạc Tố Tố chỉ nói một câu đơn giản, nhưng Lam Dụ đã biết Tố Tố đi ra ngoài hẳn là có chút phiền phức, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn gọi Tố Tố hỗ trợ.

Lần này là bởi vì chuyện của Khinh Tuyết, cô mới tìm Tố Tố. Họ của Lạc Tố Tố họ là mang họ của mẹ Lam Dụ, thời đó phong tục tập quán của gia đình Lam Dụ là nhặt được đứa bé, con gái mang họ mẹ, con trai theo họ cha. Mẹ của Lam Dụ họ Lạc, cho nên Lam Dụ giúp Tố Tố lấy họ Lạc.

Lạc Tố Tố trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ dày màu trắng nhạt, thậm chí chỉ có hai con mắt ở bên ngoài, gần như khiến người khác nhìn không thấy mặt. Tuy nhiên quần áo độc đáo của cô và phong tư kinh người vẫn như cũ, hấp dẫn phần đông ánh mắt.

Ninh Hải không có chuyến bay trực tiếp tới Korla, Lạc Tố Tố đáp chuyến bay đến Urumqi (Tân Cương), ở Urumqi lại đổi xe.

Sân bay Korla.

Máy bay hạ cánh không lâu, vừa mới nói chuyện điện thoại xong Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh, đã bị người ngăn cản.

Ninh Khinh Tuyết theo bản năng lui về phía sau mấy bước, Lưu Xà để lại cho cô ấn tượng quá sâu.

- Ba.

Trì Uyển Thanh nhìn đối diện người đàn ông đối diện bỗng nhiên kêu lên, người cha đã vài năm không gặp, đột nhiên gặp lại, Trì Uyển Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Trì Hữu Quân ban đầu vốn định nổi nóng, nghe một tiếng " Ba " lửa giận đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Trên mặt vẻ nghiêm túc cũng bớt đi, nhìn đứa con gái ba năm không gặp bỗng thở dài

- Uyển Thanh, cùng ba trở về đi!

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    98

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!