4
Cầm một đống hóa đơn thanh toán, tôi đang nghĩ nên nói như thế nào để Lục Tử Kiên trả tiền thì taxi đến.
“Sau khi về đến nhà nhớ trả tiền thuốc và tiền xe cho tôi đó.” Tôi mở cửa xe giúp Lục Tử Kiên, không chờ anh ấy lên xe tôi đã chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng mà không thoát được.
Vào thời khắc mấu chốt, tôi nhìn thấy Lục Tử Kiên lảo đảo bổ nhào về phía tôi.
Tôi lùi lại theo bản năng, né được cái ôm của Lục Tử Kiên nhưng lại không thể tránh khỏi anh ấy ôm đùi tôi.
Lục Tử Kiên vồ hụt nhưng lại vô tình chạm vào đùi của tôi, vì vậy anh ấy ôm chặt lấy đùi tôi.
“Bạch Vi Vi, cô không thể đi, đều tại cô, cô nguyền rủa tôi mù, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Hơi thở nóng bỏng của hotboy lạnh lùng phả vào chân làm tôi hơi ngứa.
Suýt chút nữa tôi đã đắm chìm trong đó.
Nếu đổi lại là trước đây, tôi sẽ nghĩ rằng anh ấy đang tán tỉnh tôi.
Nhưng bây giờ, tôi đang lặng lẽ khóc một mình!
Hai mươi năm sống trên đời, tôi thật sự không biết là mình có thể chất miệng quạ đen!
Tôi tự nhận mình là kẻ keo kiệt, tôi lặng lẽ đè túi xách lại.
Lừa tình cảm của tôi thì được, muốn lừa tiền của tôi thì đi chết đi.
Cả vẻ mặt và giọng nói của tôi đều nghiêm túc hẳn: “Muốn tiền thì không có, muốn người thì chỉ có một, anh xem mà làm đi?”
Nghe tôi nói xong, Lục Tử Kiên mới hài lòng buông tôi ra: “Xem ra cô còn lương tâm, người là được rồi, tôi có tiền.”
Chàng mù Lục Tử Kiên vẫn khá lịch sự, anh ấy nhờ tài xế đưa tôi lại trường để lấy hành lý.
Nói xong, anh ấy không quên cảnh cáo tôi: “Trước khi tôi nhìn thấy trở lại thì không được phép rời khỏi tôi.”
Muốn người của tôi? Còn muốn tôi đến nhà anh ấy ở?
Tôi không khỏi hơi thẹn thùng: “Cái này không phải hơi nhanh hả?”
Khóe miệng Lục Tử Kiên giật giật: “Tôi chỉ muốn cô tạm thời làm mắt của tôi mà thôi, đầu nhỏ của cô cả ngày nghĩ gì thế?”
Đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh.
Thật sự là anh chàng đầu gỗ không hiểu chuyện tình cảm.
Tôi trợn mắt nhìn anh ấy, trong lòng thầm nghĩ, nếu tôi thật sự có miệng quạ đen thì mong sau này anh ấy gặp đủ gian nan trong tình yêu.
“Nếu anh không thiếu tiền vậy chúng ta tính toán chi phí ngày hôm nay trước nhé?” Tôi vui vẻ đọc hóa đơn cho anh ấy nghe: “Phí đăng ký khám bác sĩ…”
Lục Tử Kiên khí phách ngắt lời: “Không cần đọc, đợi tôi nhìn thấy lại, tiền phí cộng thêm tiền lương hộ lý, tất cả nhân với 10.”
Theo câu nói của anh ấy, việc đảm đương làm mắt này ngoài tôi ra không thể là ai khác được.
5
Trên đường đến nhà Lục Tử Kiên, tôi gọi cho mẹ, phét lác nói dối một chút.
Đức hạnh của tôi và mẹ như nhau, bà ấy dặn dò tôi một đống điều.
Đừng có mà về nhà cho đến khi giải quyết xong mọi việc.
Miễn cho các chủ nợ tìm thấy nhà của chúng tôi.
Tôi and “bác gái” Lục Tử Kiên ngồi bên cạnh nghe lén: …
6
Sau hai giờ ngồi xe, cuối cùng cũng đến nhà của Lục Tử Kiên, là một khu chung cư xa hoa tụ tập những người có tiền.
Khi tôi chuyển hành lý của hai người vào ngôi nhà sang trọng không dính chút khói lửa nhân gian của anh ấy, cảm nhận của tôi chỉ có hai chữ.
Quạnh quẽ!
Ánh mắt Lục Tử Kiên tan rã, lần mò bước vào nhà, nói với tôi: “Phòng bên phải là phòng ngủ chính, đó là phòng của bố mẹ tôi, cô không thể ở trong đó, chính giữa là phòng của tôi, cô cũng không ở được, những phòng khác tùy ý cô chọn.”
Nhìn một vòng, tổng cộng có ba phòng ngủ, phòng ở bên trái vẫn bị khóa, tôi chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Bố mẹ anh không sống ở đây à?”
Con ngươi Lục Tử Kiên mờ mịt, không chút cảm xúc đáp: “Không ở.”
Tôi vỡ lẽ.
Hèn chi nhất quyết bắt tôi chịu trách nhiệm, hóa ra là không có người chăm sóc anh ấy.
Thấy trời đã tối, tôi vào bếp định làm bữa tối nhưng tủ lạnh còn không có điện nữa.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một bao gạo và một túi sò khô, được rồi, làm món cháo sò vậy.
Tôi đang vo gạo thì thấy Lục Tử Kiên ôm bộ đồ ngủ mò mẫm đi vào phòng tắm.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ấy.
“Khi tắm anh đừng khóa cửa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi còn có thể vào cứu anh. Anh đừng lo, tôi rất rụt rè, sẽ không nhìn trộm anh đâu.”
Lục Tử Kiên run lên như thể bị hù, một lúc sau mới hít thở sâu.
“Chỉ cần cô không nói gì thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tôi cười một tiếng đầy quỷ dị, tôi là người làm việc lớn, sao có thể không mê tín chứ? Không phải bác sĩ đã nói chỉ cần anh thả lỏng tâm trạng là có thể sớm khôi phục thị lực à.
Nhưng mà nguyện vọng thì tốt đẹp, còn thực tế lại phũ phàng.
Vừa bắc nồi lên bếp, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng tắm.
Tôi vội vàng chạy như bay vào phòng tắm.
Đập vào mắt là cơ bụng tám múi mê người.
Hí hí… rất muốn sờ một cái.
Tiếc là tư thế này không được lịch sự cho lắm.
Chàng trai to lớn cao 1m88 giờ phút này cơ thể [email protected] truồng nằm chổng vó trong góc, hai tay che phần dưới lại.
Có lẽ đây là khoảnh khắc chật vật và nhục nhất của hotboy lạnh lùng Lục Tử Kiên.
Tôi cầm khăn tắm, không biết quấn vào đâu: “Lục Tử Kiên, anh biến mình thành vịt bỏng nước rồi à?”
“Mau đưa tôi đến bệnh viện.” Chắc là Lục Tử Kiên bị thương ở chỗ đó, khuôn mặt nhăn nhó đến mức không quan tâm có bị tôi nhìn thấy hay không, gần như đang cầu xin.
Tôi bày tỏ sự cảm thông sâu sắc: “Đừng lo lắng, bây giờ y học tiên tiến như vậy, dù bị bỏng ở đâu cũng có thể chữa khỏi.”
Hết chương 02!