Đúng vào lúc này.
Cánh cửa Nông Trường Đỉnh Phong mở ra.
Bên trong ào ào xuất hiện một đám người, cầm đầu là một nam tử không đến ba mươi khỏe khoắn.
Vừa thấy Trần Đạo Viễn cùng Trần Cảnh Vận, hắn lập tức đi đến, biểu lộ kinh hỉ: “Tứ thúc, Ngũ đệ! Sao hai người lại đến đây?"
Trần Cảnh Vận chắp tay hành lễ: “Gặp qua nhị ca.”
Trần Đạo Viễn thì là cười ha ha vỗ vỗ bả vai hắn: “Tiểu tử Cảnh Phi, con chạy nhanh nhỉ, sớm thế mà đã đến trấn thủ nông trường rồi.”
Nam tử khỏe khoắn này, chính là lão nhị bối tự Cảnh - Trần Cảnh Phi, chính là nhất mẫu đồng bào của Trần Cảnh Vận.
Nhưng khổ vì trời sinh không có linh căn, không thể tu luyện pháp môn tu tiên, chỉ có thể luyện chút võ công phàm phu thôi.
Nghe vậy, Trần Cảnh Phi lộ ra vẻ cười khổ: “Tứ thúc, ngài cũng không phải không biết, hiện giờ chính là linh cốc ngậm sữa, ta nào dám có nửa điểm chậm trễ? Cho dù ta có xuất phát trước một ngày thì cũng chỉ là về trước mọi người một bước thôi.”
Nói đến đây điểm, Trần Cảnh Phi liền không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Hắn đi đường là dùng danh câu khoái mã phàm tục, không đi được đường núi dốc đứng, chỉ có thể theo đường vòng, không thể đi thẳng về thẳng giống pháp khí phi hành được.
Hắn ngày đêm chạy về, vất vả cả ngày mới có thể đến nông trường.
Nhưng tu tiên giả chân đạp pháp khí phi hành, từ nông trường đến Thanh Ngọc Nhai chỉ mất hai canh giờ thôi.
Nhưng đây vẫn chưa phải sự khác biệt lớn nhất giữa phàm nhân cùng tu tiên giả.
Không có linh căn không cách nào tu hành thì thôi, càng là không thể lấy được thê tử có linh căn.
Cứ thế lâm vào tuần hoàn ác tính, đời đời con cháu muốn ra linh căn thì chỉ có thể xem vận khí thôi.
Mà căn cứ quy củ tu tiên gia tộc, đời thứ nhất không linh căn thì còn có thể nhập gia phả cùng từ đường, nhưng hậu đại không linh căn thì chỉ có thể coi là bàng chi gia tộc, ngay cả gia phả cùng từ đường còn không thể bước vào chứ đừng nói được thờ trong đó.
Thấy một màn này, trong lòng Trần Huyền Mặc cũng hơi xúc động, hắn cùng thê tử Diêu Thu Bình tổng cộng sinh bốn nam ba nữ, nhưng có ba người là không có linh căn
Trong đó lão nhị Trần Ninh Đức chấp niệm sâu nhất, cho dù kế thừa cơ nghiệp phàm tục của hắn, thành lập Trần Gia trấn, làm phú gia một đời nhưng trước lúc lâm chung cũng phải sầu não uất ức.
Thậm chí, vì để cho tử tôn có một người có linh căn mà hắn đã nạp rất nhiều thiếp thất, khai chi tán diệp sinh ra một đống hậu thế.
Nhưng cho đến tận này, một mạch của hắn vẫn chưa từng xuất hiện hài tử có linh căn, chưa thể quay về gia phả.
Tu Tiên giới tàn khốc, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Không đề cập tới những thứ này nữa, đây không phải là nơi nói chuyện. Tứ thúc ngũ đệ, còn có vị. . . Vị cô nương này, chúng ta vào nông trường nghỉ chân chút đi." Trần Cảnh Phi cũng phải dứt bỏ tạp niệm, vội vàng đón mọi người vào Nông Trường Đỉnh Phong.
Trần Cảnh Vận thì lại trừng mắt nhìn Vương Thiên Thiên, ám chỉ nàng mau chóng rời đi, chớ có lại ăn nhờ ở đậu.
Nhưng nào đoán được.
Vương Thiên Thiên tựa như không thấy ám hiệu của hắn, vẫn đi theo đằng sau Trần Đạo Viễn vội vàng bước vào cửa nông trường. Dã tu cô nương này, da mặt cũng dày đấy, Trần Cảnh Vận bất đắc dĩ lắc đầu, đành đi theo.
"Ngũ đệ, bình thường ngươi chuyên tâm tu hành, chắc không hiểu rõ về Nông Trường Đỉnh Phong đâu, ta sẽ giới thiệu với đệ vậy.” Sau khi vào nông trang, Trần Cảnh Phi vừa dẫn đám người vào phòng khách, vừa nói giới thiệu sơ lược.
“Nông Trường Đỉnh Phong của chúng ta, có hơn một trăm năm mươi hộ tá điền, ruộng tốt hơn ba ngàn mẫu, một năm hai mùa đều có thể sản xuất ra hơn hai vạn thạch.”
"Ruộng tốt chỉ sản xuất lương thực bình thường thôi nhưng do gần linh mạch, được chút ít linh khí tẩm bổ, nên phẩm chất vượt xa bình thường, cho nên còn có danh hiệu là Đỉnh Phong Lương, ngoại trừ cung ứng gia tộc thì phần còn dư sẽ bán ra ngoài, rất được Thương Di vệ phú hộ tung hô.”
"Có điều những tiền tài phàm tục này cũng không quá quan trọng với Trần thị.”
"Sản nghiệp quan trọng nhất ở nông trường vẫn là hai mẫu linh điền này trồng bạch ngọc linh cốc, một năm một mùa sẽ đạt chừng mười thạch linh mễ, nếu bán ra toàn bộ thì giá trị tầm một trăm bốn mươi linh thạch! "
"Một… một trăm bốn mươi linh thạch? Còn… còn là hàng năm! ? "
Trần Cảnh Vận vẫn chưa có biểu thị gì nhưng tròng mắt Vương Thiên Thiên lại sắp lòi ra ngoài rồi.
Sau đó, nàng nhìn về phía Trần Cảnh Vận, trong mắt lập tức thêmmấy phần nịnh bợ ý lấy lòng.