Chương 3: Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Mông...dập rồi à

Phiên bản convert 11160 chữ

Thật ra một năm trở lại đây, bố mẹ đã có cái nhìn thoáng hơn về chuyện Giản Bác Dịch làm nghề game thủ, chỉ là sĩ diện không biểu hiện ra mặt mà thôi.

Mà cái tên Giản Bác Dịch này cũng nhát gan, cứ cho rằng bố mẹ không hiểu mình, rồi nghĩ bố mẹ vẫn sẽ chửi mình như cũ, thế nên rất hiếm khi về nhà.

"Tút tút tút..." điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy.

Giản Ngôn Chi nhún vai nhìn bố mẹ, "chắc là tối qua tập luyện khuya quá nên giờ còn chưa dậy, hay để lát con gọi lại sau."

"Thôi khỏi gọi nữa! Cái thằng nhãi đó!" Quan Mẫn mắng một câu rồi giận dỗi bỏ lên tầng, Giản Hòa Thư nhìn Giản Ngôn Chi, "để bố lên xem mẹ con thế nào, đợi lát nữa con nhớ gọi lại cho anh con đấy."

"Con biết rồi."

Đợi bố mẹ lên lầu hết rồi, Giản Ngôn Chi mới gửi tin nhắn cho Giản Bác Dịch, thông báo cho anh trai biết bố mẹ đều đã về nhà rồi, mau về gặp bố mẹ đi. Kế đó, cô đứng dậy đi vào bếp để rót cho Quan Mẫn cốc nước.

Sau khi vào phòng bếp mới phát hiện nước mua mấy hôm trước đã cạn sạch rồi, máy lọc nước tự động cũng không hoạt động do lâu lắm không có ai ở nhà.

Giản Ngôn Chi bất lực, đi ra phòng khách mặc áo khoác vào, tiện tay cầm theo mũ và khẩu trang, đeo vào xong xuôi rồi đi ra cửa. Có một cửa hàng tiện lợi ở trong khu, không xa lắm, đi bộ mười phút là tới.

Ra khỏi cửa Giản Ngôn Chi mới biết bên ngoài đang lạnh kinh khủng khiếp, chiếc áo khoác lông cô đang mặc chẳng có tác dụng gì lắm. Nghĩ thầm đi nhanh về nhanh, cô kéo chặt áo vào người rồi chạy về hướng cửa hàng tiện lợi.

Nhưng cô không ngờ vừa chạy qua ngã rẽ đã va phải người khác, ừm...chính xác hơn là, tự cô tông vào người ta.

Người đó đứng yên bất động, anh ta đang hút thuốc.

Lúc va vào anh ta cô chỉ kịp liếc nhìn dáng người cao to này một cái, vì giây tiếp theo, cô phát hiện đầu thuốc lá đang hướng thẳng vào...ngực của mình.

"Á!" Giản Ngôn Chi giật mình hét lên, phanh gấp. Nhưng vì tuyết vừa rơi nên mặt đường rất trơn, cả người cô lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất.

"Bộp!"

"..."

Hà Uyên ngây người trước tình cảnh bất ngờ này, anh liếc mắt nhìn điếu thuốc lá đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình.

Điếu thuốc bị bẻ cong, mà ánh lửa cũng đang yếu dần, cuối cùng tắt hẳn.

Anh nhíu mày, cúi đầu xuống.

Cái cúi đầu này khiến anh rốt cuộc cũng nhìn thấy người đang ngồi trên đất, người này đang dạng hai chân, mà anh thì lại đang đứng ở...giữa hai chân của cô.

"..."

"sss, đau..." người ngồi trên đất đau đớn rên lên, nhấc hai tay đang chống trên đất lên rồi chùi chùi vào quần áo trên người, sau đó đột nhiên chìa tay về phía anh, "xin lỗi nhưng anh có thể kéo tôi dậy với được không, mông tôi có cảm giác không ổn lắm."

Hà Uyên hơi nheo mắt lại, giọng này nghe quen quen.

Giản Ngôn Chi không nói dối, hai cánh mông của cô bây giờ thật sự đang tê rần. Mà cứ ngồi như vậy cũng không được nên cô buộc phải giơ tay cầu cứu, nhưng đưa tay ra cả buổi trời, người trước mặt vẫn không hề có ý định kéo cô đứng đậy.

"Này anh gì ơi, tôi..." Giản Ngôn Chi vừa định ngẩng đầu thì người đàn ông trước mặt bất ngờ ngồi xổm xuống.

"Cô?" giọng nói biếng nhác, nhưng lại cực kì dễ nghe, giống như bông tuyết đầu tiên của đêm đông vậy, lành lạnh nhưng lại khiến lòng người xao động.

Giản Ngôn Chi chầm chậm ngước mắt lên nhìn anh ta, đôi mắt của anh ta rất đẹp, đen như mực mà lại sâu như biển khiến người khác không dám nhìn lâu, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào cô, vừa mang ý trêu đùa vừa mang vẻ suy ngẫm.

Giản Ngôn Chi há miệng, tất cả ngôn từ đều như kẹt lại nơi cổ họng, khuôn mặt sau lớp khẩu trang đỏ bừng lên trong chớp mắt.

Hà Uyên thấy cô ngây ngẩn như vậy thì nhướng mày, "ngã dập mông rồi à? Không nói nên lời luôn sao."

Giản Ngôn Chi, "...chưa dập."

"Ồ." Hà Uyên đứng dậy, thò tay nắm lấy vai cô xách cô dậy, tiện thể nói, "cô thì chưa dập, nhưng phí mất điếu thuốc của tôi rồi."

Giản Ngôn Chi mím môi, đáp lại hơi máy móc, "em cũng có khá hơn gì đâu, anh xem đi quần áo của em cũng hư luôn rồi này."

Nói xong ưỡn thẳng ngực theo phản xạ, Hà Uyên khựng lại, cúi đầu nhìn. Đúng thật, trước ngực cô bị đầu thuốc lá của anh châm cháy mất một lỗ, vì là áo lông nên nhìn cực kì rõ ràng.

"Khụ."

Giản Ngôn Chi thấy anh hơi mất tự nhiên rời tầm mắt, chợt nhận ra hành động đột nhiên cho người ta nhìn ngực hơi bị kì.

Phù, hình như mặt lại nóng thêm rồi.

Giản Ngôn Chi bỗng thấy cực kì may mắn khi mình đeo khẩu trang ra ngoài.

"Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh đền đâu." Bầu không khí có hơi lúng túng, thế là cô cố tỏ ra thoải mái mà lên tiếng.

"Đền?" Hà Uyên lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Lão đại!" Hà Uyên còn chưa kịp nói ra hoài nghi của mình thì một giọng nam truyền tới từ đằng sau, "lão đại, anh ra ngoài mua đồ cơ mà, sao chưa vào mà còn đứng ngoài này, ơ? Đây là ai thế?"

Hà Uyên liếc nhìn Lâm Mậu đứng cách đó không xa, lại cúi đầu nhìn cô gái vừa kéo khẩu trang lên cao hơn, im lặng một chút rồi nói, "không biết."

Lâm Mậu, "Hả?"

"À ừm, vậy em đi trước đây!" Giản Ngôn Chi ấp úng, vội vàng tập tễnh chuồn đi.

Lâm Mậu đi đến cạnh Hà Uyên, nhìn bóng người đằng trước, nhỏ giọng nói, "cô gái đó bị què hả?"

"Què?" Hà Uyên nhìn Lâm Mậu bằng ánh mắt sâu xa, "đó là nữ thần của chú đấy."

"Nữ thần?" Lâm Mậu không tin, "này này này, anh đừng có nghĩ em ăn tạp như vậy được không thế, không phải ai cũng có thể thành nữ thần của em được đâu, trong lòng em chỉ có một mình Ngôn Chi của bọn em thôi."

Hà Uyên nhếch miệng cười, "Ồ."

Suốt dọc đường Giản Ngôn Chi cứ thắc mắc sao Hà Uyên lại xuất hiện ở đây được, nghĩ không ra thì chuyển sang nghĩ có phải vừa nãy mình ngu lắm không, rồi lại nghĩ tiếp, mình bọc kín người như vậy, hình như anh ấy cũng không nhận ra mình là ai.

Ôi, may mà chạy nhanh, chưa mất sạch mặt mũi.

Mua vài chai nước rồi về đến trước cửa nhà, vừa mở cửa đã thấy không khí đè nén đến khó thở, Giản Ngôn Chi thò đầu nhìn vào trong, quả nhiên, ông anh trai một năm chẳng gặp được mấy lần của cô đang ngồi trong phòng khách nghe chửi.

"Giời, con còn tưởng là ai cơ, ra là Giản đại thiếu gia về nhà rồi đấy à." Giản Ngôn Chi đi vào trong đặt nước lên bàn trà, "gì đây, đang mở buổi hỏi tội ạ, mẹ cũng thật là, sao không đợi con về rồi hẵng chửi."

"Ồn ào cái gì, ngồi sang một bên cho mẹ!" Quan Mẫn nghiêm giọng.

Giản Ngôn Chi xem như chưa nghe thấy gì, tháo khẩu trang với mũ ra rồi làm ổ trên sô-pha, "Giản Bác Dịch, nghe nói anh vào DSG rồi hả."

Sau khi Giản Bác Dịch hạ quyết tâm đi từ nhà đối diện sang đây thì bị bố mẹ lôi đầu vào chửi té tát, thế nên bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi người khác gặp họa của Giản Ngôn Chi chẳng những không giận mà còn thấy may mắn, "đúng đúng đúng, Ngôn Ngôn, em nói cho bố mẹ biết đi, có phải anh đã có tiếng rồi đúng không."

Nói xong còn len lén giật giật gấu áo của cô, nghiến răng nhỏ giọng nói, "nói cho đàng hoàng."

"Có tiếng có tiếng, đâu chỉ có tiếng, phải nói là tiếng tăm lừng lẫy mới đúng." Giản Ngôn Chi phối hợp nói ra câu này xong lại hỏi tiếp với vẻ mặt hứng thú, "mà...đồng đội anh đối xử với anh có tốt không."

Giản Bác Dịch đang vui mừng vì Giản Ngôn Chi nói giúp cho mình, nghe thấy câu cuối cùng anh lại càng thêm cảm động, đứa em gái này vậy mà còn biết quan tâm mình nữa.

"Tốt lắm, mọi người đều đối xử với anh rất tốt." Giản Bác Dịch vội nói.

Giản Ngôn Chi "ồ" một tiếng, "thế đội trưởng của các anh...là Hà Uyên ấy, cũng đối xử rất tốt với anh à? Anh ấy, ngoài đời anh ấy thế nào."

"Ngoài đời anh ấy..." Giản Bác Dịch khựng lại, lập tức thu lại biểu cảm, "mày hỏi cái này làm gì."

"Hỏi chơi thôi mà, nhỏ mọn quá thể."

"Được rồi được rồi," Quan Mẫn cắt ngang câu chuyện của hai người, "Giản Bác Dịch mày nghe kĩ cho mẹ, mày mà còn dám mấy tháng không gọi điện, không về nhà thì sau này mày khỏi nhận mẹ là mẹ nữa!"

"Mẹ...con hứa sẽ không vậy nữa, mẹ xem, giờ con ở ngay đối diện sao có thể không về nhà được chứ..." Giản Bác Dịch dè dặt nói.

"Cái gì!" Giản Ngôn Chi nhảy bật dậy khỏi sô-pha, "anh, anh nói anh ở đâu?"

Giản Bác Dịch bị cô dọa giật mình, "đối diện đó."

"Đối diện!" Giản Ngôn Chi trợn to mắt, đột nhiên xỏ dép chạy đến cạnh cửa sổ, liếc nhìn phía đối diện rồi lại đầy phấn khích chạy trở vào, "quá tuyệt! Đúng là quá tuyệt! Trước giờ em chưa hề thấy anh tuyệt vời như vậy đấy!"

Bảo sao, bảo sao lại đụng phải Hà Uyên ở đây, hóa ra là hàng xóm của mình!

Giản Bác Dịch được khen sướng rơn người, "tất nhiên rồi."

"Được rồi hai cái đứa này, đừng có kẻ xướng người họa nữa." Quan Mẫn lạnh giọng hừ một tiếng, "tóm lại, Giản Bác Dịch, mày ngoan ngoãn biết điều chút cho mẹ."

"Con biết rồi con biết rồi," Giản Bác Dịch vừa nói vừa đứng dậy, "vậy, giờ con qua bên kia đây, đồng đội đang đợi con về tập luyện cùng nữa."

Giản Hòa Thư cười ha ha nói, "đi đi, trưa mai có rảnh thì về nhà ăn cơm."

"Vâng bố!"

Giản Bác Dịch đi đến cửa thì bị Giản Ngôn Chi chặn lại, Giản Ngôn Chi xác định bố mẹ không nghe thấy được rồi mới nói, "bọn anh chuyển qua đây lúc nào vậy."

"Hôm qua, anh vào đúng lúc họ đổi trụ sở mới."

Hai mắt Giản Ngôn Chi phát sáng, "vậy sau này sẽ ở đây đúng không?"

"Ừa." Giản Bác Dịch nói xong thì nheo mắt lại, "ê, sao quan tâm anh thế, anh tưởng đâu lương tâm của mày bị chó tha lâu rồi chứ."

"Sao mà không quan tâm anh cho được." Giản Ngôn Chi đấm vào ngực anh một phát, "sau này á, nhất định em sẽ còn quan tâm anh hơn nữa."

Giản Bác Dịch rùng mình, "hôm nay mày uống lộn thuốc à."

Khác với mọi ngày, Giản Ngôn Chi nghe anh nói vậy không những không đánh mà còn rất ân cần mở cửa cho anh, "không uống lộn thuốc đâu, em vẫn bình thường mà. Anh, anh đi thong thả, có thời gian thì dẫn đồng đội sang nhà chơi."

Giản Ngôn Chi nhấn mạnh hai chữ "đồng đội", Giản Bác Dịch quay đầu lại nhìn cô một cái, vẻ mặt khó hiểu.

Giản Bác Dịch biết Giản Ngôn Chi có chơi game, hơn nữa chơi còn khá tốt, nhưng anh không hề biết cô nắm rõ về DSG, càng không hay biết thần tượng trong lòng cô chính là Hà Uyên.

Thế nên sau khi trở về, Giản Bác Dịch hoàn toàn quên đi sự khác thường của Giản Ngôn Chi, bây giờ tâm trạng anh đang vô cùng vui vẻ, chỉ vì không bị bố mẹ chửi quá thảm.

"Anh chín, anh đi đâu đấy? Vừa nãy lão đại tìm anh đấu đôi mà không thấy anh đâu." Lâm Mậu ngẩng đầu ra khỏi máy tính, nói.

"Hả? Xin lỗi xin lỗi, anh...anh về nhà một chuyến."

Vừa dứt lời, các đồng đội đều quay sang nhìn anh, ngay cả người đang đánh rank hăng như Hà Uyên cũng liếc nhìn anh một cái.

"Gì, về nhà?" lão Dao mặt đầy nghi hoặc, "anh mẹ nó cả đi lẫn về có một tiếng đồng hồ, về nhà kiểu gì được."

Hỏi xong thì khựng lại, "nhà anh ở đâu."

Giản Bác Dịch và mọi người đã quen biết với nhau từ trước, nhưng trước khi anh gia nhập DSG thì không thân với nhau lắm, thế nên họ đều không biết bối cảnh gia đình anh.

Trong số các thành viên đội hình chính, ngoài Hà Uyên là người gốc ở đây ra, những người còn lại đều đến từ những nơi khác nhau, hiển nhiên họ đều tưởng Giản Bác Dịch không phải là người Thượng Hải.

Lão Dao hỏi xong câu "nhà ở đâu" thì Giản Bác Dịch chỉ chỉ về phía tường.

Lão Dao: "...Là sao, hỏi nhà anh ở đâu cơ mà?"

Trước cái nhìn kì lạ của mọi người, Giản Bác Dịch hắng giọng, "đối diện."

"..."

"..."

Lão Dao, "Cái đệt."

---Dải phân cách---

Mị đã lập group trên facebook, các đồng chí muốn vào group tâm sự tuổi hồng với mị thì tìm tên group là "Góc nhỏ của Ree và các bạn iuuu" nhe :)))) iu thươnggg

Bạn đang đọc Thoáng Chốc Phải Lòng Em của Lục Manh Tinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!