Chương 50: Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Sì-tai quần lót

Phiên bản convert 11466 chữ

Giản Hòa Thư và Hà Uyên ngồi đánh cờ với nhau, còn vừa chơi vừa trò chuyện, có điều đa phần là Giản Hòa Thư nói.

Đầu tiên, Giản Hòa Thư làm một bài diễn văn nuôi dạy con gái thấm đượm tình cha, sau đó ông kể chuyện Giản Ngôn Chi lăn lộn trong giới giải trí từ nhỏ khổ cực biết chừng nào, cuối cùng, ông kết bằng một bài luận dài về chuyện hai người yêu nhau thì nên làm sao để chung sống hòa thuận.

Giản Bác Dịch nghe mà lim dim buồn ngủ, Giản Ngôn Chi càng nghe càng thấy suy sụp tinh thần.

Nhưng Hà Uyên thì khác, anh thực sự hứng thú với những gì ông nói, có lúc còn đáp đôi ba câu nữa.

Giản Bác Dịch kéo Giản Ngôn Chi qua nói nhỏ, "Hôm nay lão đại vào vai con trai ngoan như thật."

Giản Ngôn Chi, "......"

Giản Bác Dịch cảm thán, "Nhà đã có ba diễn viên rồi, giờ lại thêm một mống nữa, sau này tôi biết sống thế nào đây."

Giản Ngôn Chi lườm anh, "Anh thôi lo chuyện bao đồng đi, giờ em nghĩ anh nên lo nghĩ cách đối phó với fan của mình trước thì hợp lý hơn đấy."

Giản Bác Dịch cứng người lại, "Dừng ngay, cái đám người bảo anh mày đi ăn cít đó không thể nào là fan anh được, có mà là hội fan của mày chạy sang bắt chẹt anh mày thì có."

Giản Ngôn Chi cười hơ hơ, "Thế thôi, anh cứ ở đó mà tự lừa mình dối người đi."

Cơm trưa đã chuẩn bị xong, bàn cờ của Giản Hòa Thư và Hà Uyên vẫn còn chưa kết thúc, Quan Mẫn ra gọi hai người vào ăn cơm, "Hòa Thư, đừng đánh cờ nữa, ăn cơm trước đã, chắc giờ Hà Uyên cũng đói rồi đấy."

Giản Hòa Thư nói nhiều như vậy rồi, đánh cờ cũng không còn là chuyện chính nữa, ông đứng dậy, "Được, mình đi ăn cơm đã, lát rồi đánh tiếp."

Hà Uyên cũng đứng dậy, "Dạ."

Bàn cơm hôm nay rôm rả tiếng cười nói, Quan Mẫn có vẻ cũng rất vui, "Hà Uyên, nào, ăn món cá này đi, tươi lắm đấy cháu."

"Cháu cảm ơn bác."

"Món này nữa cả món này nữa, là món ruột của dì bếp nhà bác đấy."

"Ăn nhiều rau vào đi cháu, thế mới cân bằng dinh dưỡng được."

"Mà cháu có thích ăn măng tây không, ngon lắm đấy, nhưng hai cái đứa này chẳng đứa nào chịu ăn cả... Hả? Cháu ăn à, vậy thì tốt quá, nào cháu nếm thử xem."

Giản Bác Dịch nhìn số thức ăn sắp chất thành núi trước mặt Hà Uyên, "Mẹ, trước giờ mẹ chưa bao giờ gắp thức ăn cho con trai ruột của mẹ luôn đấy."

Quan Mẫn làm như không nghe thấy, cười ha ha nhìn Hà Uyên.

Giản Hòa Thư, "Nếu cháu đã chơi cờ được với bác vậy thì bác cũng gắp thức ăn cho cháu."

Giản Bác Dịch không hiểu lý do tại sao mình lại bị cho ra rìa như vậy, anh "hứ" một tiếng, "Chơi cờ thì có gì hay chứ."

"Ai không biết chơi đều nói như vậy hết."

Giản Bác Dịch nhún vai, "Câu này thì đúng thật, giống như bố không biết chơi game nên suốt ngày cứ hỏi con chơi game có gì hay vậy đó. Bố, bố như vậy là không theo kịp thời đại được đâu."

"Anh! Cái trò anh chơi bố cũng học được, còn cờ vây...bố nói cho anh biết, cỡ như anh thì không học nổi đâu."

Giản Bác Dịch cười không nể mặt nể mũi gì, "Bố học chơi được cái game con hay chơi á? Đến Vương Giả Vinh Diệu có học được hay không còn khó nói nữa là."

"Ê cái thằng ranh kia," Giản Hòa Thư đập cậu quý tử một cái, "Nếu bố mà học được cái...Vương Giả Vinh Diệu thì sao? Thế anh có học chơi cờ vây được không hả?"

Giản Bác Dịch, "Còn lâu con mới tin là bố làm được——"

"Hà Uyên, lát nữa cháu dạy cho bác, phải cho thằng ranh này biết bác có lạc hậu hay không."

Giản Bác Dịch, "......"

"Dạ."

Giản Ngôn Chi ngồi xem, Hà Uyên ngước mắt nhìn cô, cô nhận ra ánh mắt của anh thì nói bằng khẩu hình miệng: Cứ kệ họ.

Hà Uyên nhướng khóe miệng, không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng anh thấy ngọt ngào như được phết mật, từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên phát hiện thì ra vì một người mà đi lấy lòng những người khác lại có thể hạnh phúc đến vậy.

Ăn cơm trưa xong, Giản Hòa Thư không chơi cờ nữa mà bảo Hà Uyên dạy mình cách chơi Vương Giả Vinh Diệu. Hà Uyên tải game về máy giúp ông, sau đó kiên nhẫn ngồi cạnh hướng dẫn ông làm theo các bước giới thiệu dành cho người chơi mới.

Giản Hòa Thư chưa tiếp xúc với thứ như vậy bao giờ, ngay cả một vấn đề nhỏ cũng phải đi hỏi. Giản Bác Dịch ngồi một bên lắc đầu, "Bố đúng thật là, vừa bị nói không theo kịp thời đại là muốn hơn thua với anh cho bằng được."

Giản Ngôn Chi, "Ai bảo anh cứ nói thế làm gì, làm liên lụy cả Uyên thần nữa."

"Mày thôi đi, không thấy lão đại đang khoái ra mặt đấy sao?" Giản Bác Dịch vừa nói vừa liếc Giản Ngôn Chi, "đệch, đúng là không ngờ anh ấy lại thích mày đến vậy đấy."

Giản Ngôn Chi giơ tay đánh Giản Bác Dịch một cái, nhưng ánh mắt lại nhuốm đầy ý cười vì câu nói này của anh.

Buổi chiều Hà Uyên và Giản Bác Dịch còn phải đấu tập nên đến giờ cũng phải về. Giản Ngôn Chi tiễn hai người ra cửa, Giản Bác Dịch nghênh nghênh ngang ngang đi sang nhà đối diện, Giản Ngôn Chi kéo lấy gấu áo Hà Uyên, không cho anh đi.

Hà Uyên quay lại nhìn cô, cô gái đằng sau đang ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, đẹp đến nao lòng người.

Cô cười với anh, nói, "Nhịn cả buổi trời chắc mệt lắm hả."

Hà Uyên vỗ đầu cô, "Nhịn cái gì."

Giản Ngôn Chi nhìn anh đầy ẩn ý, "Hôm nay anh đúng chuẩn con rể tốt rồi còn gì, đừng nói anh em nhìn lác cả mắt, mà đến em còn khó lòng tin được anh lại có thể kiên nhẫn đến mức này."

"Anh vốn đã là con rể tốt rồi mà, cần gì phải diễn? Với lại kiên nhẫn với bố em chẳng phải là chuyện nên làm hay sao." Tay của Hà Uyên hết nghịch tóc cô lại đến sờ mặt cô, "nói đến nhịn, những cái khác thì không, chỉ có đúng một chuyện là nhịn rất cực khổ thôi."

"Chuyện gì."

"Nhịn chạm vào em trước mặt bố mẹ em."

Giản Ngôn Chi cười đẩy tay anh ra, Hà Uyên nắm ngược lại tay cô, ôm gọn tay cô trong lòng bàn tay của mình.

Anh cúi mắt, ánh mắt anh nhìn cô vừa sáng vừa nóng.

Tim Giản Ngôn Chi đập thình thịch, cô mím môi, đột nhiên quay đầu nhìn ra sau.

Hà Uyên đang tò mò trước dáng vẻ lén la lén lút này của cô thì Giản ngôn Chi bất thình lình kiễng chân lên, một tay giữ lấy mặt anh, dán môi lên môi anh.

Hà Uyên bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì cô đã rời ra mất rồi.

"......"

Giản Ngôn Chi hé môi cười, "Xem như là bồi thường cho anh, được chưa."

Hà Uyên lắc đầu, hơi bất lực, "Em cũng keo kiệt quá đấy."

Vừa nói vừa cúi xuống định làm lại một màn mãnh liệt hơn.

"Hai cái con người kia! Dứt ra lẹ lẹ dùm cái, huấn luyện viên đến rồi đấy." Giản Bác Dịch thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét xong thì lập tức thụt đầu vào trong.

Giản Ngôn Chi phì cười, "Uyên thần, anh về đi, tập luyện cho tốt vào nhé."

Hà Uyên hít sâu một hơi, lúc quay đầu lại nhìn trụ sở thì ánh mắt có thể nói là cực kì đáng sợ.

Ngày hôm sau, Phương Dạng qua đón Giản Ngôn Chi đi quay quảng cáo.

Quảng cáo là dạng có cốt truyện, mùa đầu tiên là do một ngôi sao khác đảm nhận, còn mùa này thì họ chọn người đang cực nổi là Giản Ngôn Chi.

Trong kịch bản có cảnh phải xuống nước, cứ nghĩ thời tiết này thì sẽ không sao, không ngờ tối đó quay xong về khách sạn thì cổ họng Giản Ngôn Chi bắt đầu thấy không thoải mái, nhưng vì không quá nghiêm trọng nên cô không bảo trợ lý đi mua thuốc.

Ăn tối xong, Giản Ngôn Chi gọi điện cho Hà Uyên, Hà Uyên nghe thấy giọng cô hơi lạ nên hỏi, "Em bị cảm à?"

Giản Ngôn Chi, "Thế mà anh cũng nhận ra được á?"

"Không sao chứ?"

"Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi." Giản Ngôn Chi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tưởng tượng xem người ở đầu dây bên kia đang làm gì, "Chắc anh đang ngồi trước máy tính nhỉ, hôm nay tập xong rồi hả?"

"Ừ, em mới về khách sạn à?"

"Vâng, cơ mà hai hôm nay tiến độ quay phim cũng ổn, hôm nay về giờ này cũng được xem là sớm rồi đấy." Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng em cũng không biết khi nào em mới về được nữa, em——"

"Giản Ngôn Chi." Hà Uyên đột nhiên gọi tên cô.

"Dạ?"

"Về sớm với anh."

Giản Ngôn Chi khựng lại, mà phía bên kia cũng im lặng một lúc, Giản Ngôn Chi đang định đáp lại thì nghe thấy chất giọng anh hơi trầm xuống, anh nói, "Anh nhớ em."

Giản Ngôn Chi hơi tròn mắt, tiếp đó, từng chút từng chút ý cười lan dần trên gương mặt cô, "Ừm, em, em cũng nhớ anh lắm."

"Cũng nhớ anh lắm?" bên kia cười nhẹ, "Thế thì cái nhớ của em cũng chỉ ở mức rất bình thường mà thôi."

Giản Ngôn Chi "xí" một tiếng, trở người, nắm lấy hoa văn trên chăn, "Ai nói là ở mức rất bình thường thôi chứ, em nhớ anh lắm luôn á, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhớ đến mức chỉ muốn được gặp anh ngay lập tức."

"Ồ?"

Tai Giản Ngôn Chi hơi đỏ lên, "Anh ồ cái qq, khó tin đến vậy cơ à."

"Được, anh tin."

Giản Ngôn Chi "hừ" một tiếng.

"Mấy giờ ngủ."

Giản Ngôn Chi nhìn thời gian, "Cũng sắp rồi."

"Ừm, vậy anh cúp trước đây, còn chút việc nữa."

"Vâng." Dù miệng thì nói vậy nhưng Giản Ngôn Chi vẫn hơi buồn một chút.

Tuy hai người nói chuyện cũng không có gì quan trọng, nhưng vẫn thấy rất vui, cứ vậy mà cúp máy thì đúng là có hơi không nỡ thật.

Cúp máy xong, Giản Ngôn Chi chơi game một lúc rồi đi tắm. Tắm xong đi ra, cô lại cẩn thận bôi lớp mặt nạ bùn lên mặt mình.

"Tính tong." Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa.

Giản Ngôn Chi nghĩ có lẽ là Phương Dạng nên đứng dậy đi ra nhìn qua mắt mèo.

"ĐM." Giản Ngôn Chi không dám tin vào mắt mình, nhưng nhìn mấy lần thì vẫn đúng là người đó.

Lúc này người đàn ông đang đứng ngoài cửa mặc áo đen quần đen, đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào chỗ mắt mèo, hình như anh biết cô đang đứng ở trong quan sát nên giơ túi đồ trong tay lên.

Giản Ngôn Chi quá đỗi ngạc nhiên, vội vàng mở cửa, "Sao anh lại đến đây!"

Hà Uyên giật mình với lớp mặt nạ bùn của cô, "Em bôi cít lên mặt à."

Giản Ngôn Chi, "...Là mặt nạ đó."

Hà Uyên hiếu kì nhìn thêm mấy cái, sau đó mới đi vào, "Mua thuốc cho em rồi đấy, lát nhớ uống."

Giản Ngôn Chi ngạc nhiên, "Anh đến tận đây để đưa thuốc cho em á."

"Ừ, em bị cảm mà."

"Chỉ hơi hơi thôi, cổ họng hơi khó chịu một tí, không có gì đâu."

Từ trụ sở đến đây lái xe kiểu gì cũng phải hơn một tiếng, nửa đêm rồi mà còn đi đi về về thì vất vả quá.

"Chuyện nhỏ không lo thì sẽ thành chuyện lớn đấy," Hà Uyên để thuốc lên bàn, quay lại nhìn cô, "Vả lại, chẳng phải em nói nhớ anh đến nỗi chỉ muốn được gặp anh ngay lập tức sao? Chẳng lẽ nói thế chỉ để làm anh vui thôi à?"

Giản Ngôn Chi cười, "Tất nhiên là không phải rồi."

"Vậy thì tốt." Hà Uyên tiến lại, nhìn chằm chằm vào cô, "Tạo hình của cái mặt nạ này của em đúng là lạ thật, em mà không nói thì trông nó đúng là rất giống——"

"Anh đừng nói gì hết." Giản Ngôn Chi ngăn anh lại kịp lúc, "Em vào rửa mặt đã..."

Hà Uyên chớp mắt, "Ừ."

Giản Ngôn Chi rửa mặt xong đi ra thì thấy Hà Uyên đang ngồi trên sô-pha nhìn quanh phòng, cô hơi ngớ ra, đi qua thu dọn quần áo vật dụng vứt bừa trên sô-pha nhét vào valy.

Cô vừa dọn vừa giải thích, "Em vừa tìm đồ nên mới lôi các thứ ra để đó chứ không phải em luộm thuộm đâu."

"Ừ." Hà Uyên đáp, xách một miếng vải nhỏ ở bên cạnh lên đưa đến trước mặt cô, "còn cái này nữa."

Giản Ngôn Chi ngước lên nhìn, bàng hoàng, vội vàng giơ tay định giật lấy nhưng Hà Uyên lại giơ lên cao không cho Giản Ngôn Chi chạm vào được.

"Anh nhớ có người nào đó nói là quần lót của cô ấy toàn là loại có ren, vô cùng gợi cảm."

Vừa nói Hà Uyên vừa nghiêm túc đánh giá cái mình đang cầm trong tay, "Nhưng cái này với cái con heo màu hồng mẹ anh chuẩn bị cho em cũng chẳng khác biệt gì mấy, con nít như nhau."

Giản Ngôn Chi nghẹn họng, cuống lên, "Cái anh đang cầm là ngoại lệ, quần lót của em cái nào cũng gợi cảm hết á!" Nói xong còn sợ anh không tin, Giản Ngôn Chi vội vàng moi ra một cái từ trong valy, "Anh nhìn cái này đi, màu trắng có ren! Em có lừa anh đâu!"

"Ồ."

"Giờ em còn đang mặc cái thắt dây siêu gợi cảm luôn đó! Ai con nít hả?"

"Vậy sao?" Hà Uyên nheo mắt, ánh mắt di chuyển xuống dưới, "Thắt dây...là như nào? Vén váy lên anh xem xem."

Bạn đang đọc Thoáng Chốc Phải Lòng Em của Lục Manh Tinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!