Trong thế giới giả thuyết của La Vũ, nhân vật từ thế giới thứ hai có thể xác định được vị trí tọa độ, di chuyển trong 48 chiều không gian khác nhau, và cũng biết được bí mật của thế giới này.
Nhưng vì sao Chu Khiêm giả lại không dám kinh động đến nhà văn La Vũ? Chỉ có thể là vì hai người không cùng phe, hẳn là hắn có suy nghĩ khác.
La Vũ không biết chính mình cũng tiến vào thế giới bản thảo, vẫn đang sầu não không biết nên sáng tác như thế nào. Một khi nhìn thấy người của thế giới thứ hai xuất hiện trước mặt mình, có lẽ hắn sẽ cho rằng bọn họ gây bất lợi cho bản thân, cuối cùng sửa đổi lại chi tiết trong bản thảo, giế t chết bọn họ.
Chu Khiêm giả chắc chắn đã suy nghĩ như vậy, cho nên hắn chỉ mai phục ở bên cạnh phòng 1103, không dám đả động đến La Vũ, thậm chí còn không dám làm điều gì mạo hiểm.
Lựa chọn này của hắn đã khiến cho những điểm mấu chốt của phó bản bại lộ trước mặt Chu Khiêm ——
Thứ nhất, La Vũ tồn tại trong thế giới bản thảo là bản thể của hắn, hắn ở phe đối lập với người ở thế giới thứ hai, cho nên sẽ không giúp bọn họ.
Thứ hai, La Vũ có thể thay đổi giả thuyết về thế giới bản thảo, và có lẽ chỉ có một mình người này có khả năng làm được điều đó, nếu không thì nhóm Chu Khiêm giả đã trực tiếp gi ết chết nhà văn, cướp tập bản thảo, tự mình sửa đổi tình tiết câu chuyện.
Thứ ba, chuyện tình của hai người một nam một nữ, thước phim tự động của Hùng Phi và Lý Viên đều được dùng để quấy nhiễu, số trang bản thảo và những con số trong thang máy mới là câu đố chân chính của phó bản, đáp án duy nhất của câu đố này lại nằm ở vị trí phòng của nhà văn La Vũ. Khi tìm được La Vũ đã gần như có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ba điểm mấu chốt này quyết định cách thức hoàn thành nhiệm vụ của phó bản —— tìm La Vũ, khuyên anh ta sửa đổi bản thảo, giúp mọi người thoát ra khỏi thế giới này.
Nhưng muốn thuyết phục La Vũ thì cần thời gian, khi đó Chu Khiêm cũng đã đoán được thời gian cấp bách, tình huống ở đại sảnh cũng không mấy khả quan, anh chỉ có thể đánh ngất La Vũ rồi tính sau.
Xuống đại sảnh kiểm tra tình huống của Hà Tiểu Vĩ so với việc thuyết phục nhà văn giúp mọi người thoát ra ngoài thì Hà Tiểu Vĩ là người được Chu Khiêm ưu tiên trước.
Sau đó, Chu Khiêm đã nhanh chóng dùng ngòi bút để kết hợp các chiều không gian lại với nhau, gặp được Hà Tiểu Vĩ.
Còn bây giờ, tận mắt thấy Hà Tiểu Vĩ trút hơi thở cuối cùng, dù là xuất phát từ mục đích cứu hắn hay là mang mọi người thoát ra ngoài, Chu Khiêm cần phải tát cho nhà văn tỉnh lại.
Tát mạnh vào mặt La Vũ vài cái, Chu Khiêm còn lấy một bình nước lạnh từ túi hành lý tạt thẳng vào người La Vũ, cuối cùng đối phương mới chịu mở mắt.
Chu Khiêm mở đến trang lót của bản thảo, đưa tới trước mặt hắn, nhét bút máy vào tay phải của hắn, lạnh lùng nói: “Bây giờ viết lên tấm ảnh chụp đại sảnh hai câu cho tôi. Một, trước bàn tiếp tân xuất hiện một lọ thuốc giúp người chết sống lại, thuốc có thể hồi sinh, có thể chữa trị đau đớn cho người uống, giúp giá trị sinh mạnh của người sử dụng hồi phục 100%.”
“Hai, anh từ bỏ câu chuyện này, không tiếp tục suy diễn về câu chuyện của những nhân vật này nữa, anh muốn câu chuyện này hoàn toàn biến mất, anh muốn mọi người rời khỏi đây, quay về hiện thực!”
“Tôi… Tôi… Cái gì vậy?!” La Vũ ngơ ngác, hơn nữa vẫn chưa tỉnh táo.
Từ nội dung phỏng vấn trên tạp chí, La Vũ viết tiểu thuyết trinh thám, đương nhiên không chỉ đơn thuần viết tội ác của kẻ sát nhân mà còn muốn tìm tòi động cơ giết người của họ, cũng muốn dùng động cơ đó để gây ấn tượng với người đọc hoặc muốn xã hội có thể hoàn thiện một ít chế độ nào đó.
Mục đích cuối cùng của hắn là không muốn thảm án này xảy ra thêm một lần nữa, lịch sử không cần phải lặp lại.
Những yếu tố kỳ ảo, hư cấu chỉ giúp cho câu chuyện thêm hấp dẫn hơn mà thôi.
Ngoài ra, trên tạp chí còn nói rằng La Vũ thường xuyên hoạt động từ thiện, đã quyên góp rất nhiều tiền của.
Có thể thấy rằng nhà văn La Vũ không phải là một người xấu.
Hắn không tìm thấy cảm hứng sáng tác, hy vọng nhân vật trong bản thảo có thể tự mình hành động, phát triển cốt truyện, gợi ý cho hắn nên hoàn thành tiểu thuyết này như thế nào, vì vậy thế giới bản thảo này mới được tạo ra.
Nhưng hắn không thực sự muốn có người vô tội thiệt mạng vì tiểu thuyết của mình.
Chu Khiêm híp mắt, hung ác nhìn La Vũ, nói: “Anh không tìm thấy cảm hứng sáng tác, không thể viết được câu chuyện này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì anh không thể tìm ra được động cơ của hung thủ. Anh không thể đồng cảm với họ được! Anh không thể hiểu được hung thủ!”
“Vì sao hai người một nam một nữ kia lại gây án, anh chỉ mơ hồ biết một người thờ phụng tà giáo Satan, anh xây dựng thế giới thứ hai là một địa ngục, muốn tìm kiếm nhân tính của hung thủ! Anh muốn đồng cảm, thấu hiểu về thế giới tinh thần của họ, nhưng đây là một suy nghĩ sai lầm!”
“Từ bỏ đi, anh không cần tìm kiếm nhân tính của sát nhân đâu, vì khi lựa chọn giết người, họ đã đánh mất nhân tính của mình rồi.”
“Tôi nói cho anh biết, có người là kẻ giết người trời sinh, họ sinh ra là tội phạm giết người, là một con quái vật, là ác quỷ. Anh không bao giờ hiểu được hay giải thích được động cơ gây án của họ. Nhìn thấy họ, anh chỉ cần né ra thật xa. Cho nên ——”
“Cho nên, những ý tưởng anh ghi chú ở trang thứ nhất vừa ngu xuẩn vừa buồn cười, anh sẽ không tìm được đáp án gì qua những giả thuyết ảo tưởng đó. Những kẻ sát nhân đó vốn dĩ đã là ác quỷ.”
“Bây giờ anh lại kéo người sống vào thế giới giả thuyết, kể cả chính anh. Hung thủ ở đây sẽ không cung cấp cho anh cảm hứng sáng tác nào cả. Tên đó chỉ muốn giết hết tất cả chúng ta!”
Nói đến đây, Chu Khiêm nhặt cây rìu rơi ở bên cạnh, giơ lên trước đầu La Vũ.
Vừa giơ rìu lên, một cơn gió nhẹ thổi qua gò má Chu Khiêm.
Phần tóc mái của anh bị thổi tốc lên, lộ ra đôi mắt đã đỏ bừng.
Nhìn chằm chằm La Vũ, Chu Khiêm nghẹn ngào ra lệnh, câu nói chất chứa sự chân thật đáng tin ——
“Viết ngay! Dựa theo những gì tôi nói mà viết ngay! Anh chỉ còn 20 giây. Nếu không, tôi sẽ khiến anh phải bỏ mạng ngay trong thế giới do anh tạo ra!”
“Đây là thế giới do anh tạo ra. Anh phải có trách nhiệm với tất cả mọi thứ. Anh phải có trách nhiệm, mang người không đáng chết quay về ngay cho tôi!”
…
Bên kia.
Văn Bân giả dạng làm Lưu Vạn Tam “Kha Tứ”, sau đó lại giả dạng thành Hà Tiểu Vĩ, bây giờ lại mang thân phận của Ẩn Đao, khi đại sảnh đã trở nên hỗn loạn, lén lút trốn ra sau hành lang.
Nhưng bây giờ hành lang đã khác so với trước.
Ban đầu, đi hết hành lang, qua một khúc ngoặt sẽ đến thẳng nhà ăn, vậy mà bây giờ gã liên tục chạy trên hành lang dài, chẳng khác gì như quay về hành lang ở tầng 11.
Bất chợt, gã nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nuốt nước miếng, nhận thấy tình hình không ổn, gã dừng chân, xoay người —— gã nhìn thấy người chơi tên 【137】 đang cầm kiếm đi về phía mình.
Văn Bân trở nên luống cuống.
Ngay từ đầu gã cho rằng mọi thứ đã được an bài ổn thỏa —— con bạc của gã đã tìm đường lui, gã có thể giả làm quỷ lẻn vào thang máy, sau đó trốn vào một không gian khác.
Nhưng gã lại không thể nào ngờ được rằng không gian lại có thể trùng lấp vào nhau!
Không còn đường chạy thoát, Văn Bân chỉ có thể vắt óc tìm cho mình một con đường sống.
Gã liền mở miệng nói: “Quan hệ giữa anh và Chu Khiêm không bình thường đúng không? Anh không nghe thấy cậu ta nói rồi sao? Một khi anh lựa chọn giết người thì anh sẽ đánh mất nhân tính. Cho nên anh ——”
Văn Bân không thể tin nổi những lời này lại càng khiến Bạch Trụ tức giận hơn.
Gương mặt Bạch Trụ hoàn toàn vô cảm, Văn Bân chỉ có thể nhìn thấy một luồng sát ý mãnh liệt trong mắt y, tiếng bước chân vang lên hữu lực, ánh kiếm cũng chói sáng hơn.
“Anh…”
Trong nháy mắt tiếp theo, đồng tử Văn Bân kịch liệt co rút, vì gã nhìn thấy sau lưng Bạch Trụ còn có một người khác. Đó chính là tên sát nhân chữ “Vạn”!
Ngay lúc này, gã nhìn thấy thông báo từ hệ thống ——
【 Phán định vật phẩm cho hành vi của NPC: hình xăm chữ “Vạn” 】
【 Người chơi Văn Bân dùng đạo cụ “Camera phục chế thân phận”, chụp hình ảnh người chơi Ẩn Đao ở khu nghỉ ngơi của nhà triển lãm, bây giờ đã có thể biến thành hình dáng của người chơi Ẩn Đao 】
【 Trong tấm ảnh, người chơi Ẩn Đao chưa có hình xăm chữ “Vạn” trên người; bây giờ trong mắt kẻ giết người liên hoàn, ngoại hình của người chơi Văn Bân không có hình xăm 】
【 Sát nhân nhìn thấy người chơi không có hình xăm trên người sẽ nảy sinh sát ý 】
【 Hệ thống thông báo phán định có hiệu lực ngay lập tức 】
Cả người Văn Bân run lên, trước khi gã phản ứng được điều gì thì gã đã quỳ rạp cả người xuống đất.
Lúc này, Bạch Trụ quay đầu nhìn thấy người ở phía sau mình đang đi tới, cũng hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Cất kiếm vào túi hành lý, y không quan tâm đến Văn Bân nữa, xoay người đi về đại sảnh khách sạn.
Trong đại sảnh, Trần Đại Mễ, Tề Kha và hồ ly trắng gần như đã ngất xỉu toàn bộ trên mặt đất.
Hai người Trần, Tề bị hồ ly trắng đánh, còn hồ ly trắng Ẩn Đao… là do Bạch Trụ đánh ngất.
Nhà văn La Vũ đang quỳ trên mặt đất viết giả thuyết.
Hắn đã viết xong giả thuyết thứ nhất, hơn nữa còn phát huy tính sáng tạo, bổ sung thêm một câu cho nước thuốc màu tím —— chỉ cần một giọt đã có tác dụng ngay.
Chu Khiêm đang cầm lọ thuốc đổ vào miệng Hà Tiểu Vĩ.
Chỉ còn lại 10 giây.
9, 8, 7…
Khi chỉ còn 5 giây, Hà Tiểu Vĩ sặc một tiếng, mở mắt.
Chu Khiêm nhanh chóng đứng trước mặt La Vũ, vỗ rìu xuống, lưỡi rìu sắc bén dừng trước trán hắn: “Anh viết xong chưa?!”
La Vũ hoảng sợ la lên: “Xong rồi!”
5 giây đếm ngược kết thúc.
Thế giới bản thảo sụp đổ.
Chu Khiêm mở mắt, anh đã quay về phòng 1107.
Chu Khiêm cảm giác được chính mình vô cùng suy yếu, sau khi khôi phục ký ức thì cảm giác đói khát, cổ họng đau rát liền bủa vây. Thậm chí anh còn xuất hiện ảo giác. Vì trong trạng thái đói khát quá mức, anh lại cảm nhận được sự no bụng lạ kỳ.
Ngồi dậy, anh thấy mình đã ngã xuống mặt đất trước ô cửa sổ.
Ở phía sau, Bạch Trụ ngã xuống gần phòng tắm.
Bây giờ Chu Khiêm biết được rằng vào đêm đó, khi quay về khách sạn, anh đang nhìn màn sương ở bên ngoài chờ Bạch Trụ tắm rửa thì anh đã ngất xỉu. Bạch Trụ vừa rời khỏi phòng tắm cũng như vậy.
Sau đó, tinh thần hoặc là linh hồn của họ đã tiến vào thế giới bản thảo, thân thể không ăn không uống gì suốt bốn ngày bốn đêm ở khách sạn.
Hai người lần lượt đứng dậy, điều đầu tiên mà Bạch Trụ làm là lấy nước từ túi hành lý ra, đưa cho Chu Khiêm: “Em ổn không?”
Chu Khiêm lắc đầu, còn muốn hỏi thêm thì ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của hướng dẫn viên du lịch ——
“Quý khách, bốn ngày vui chơi tự do như thế nào? Tôi đến đón mọi người rời đi đây!”
Cùng lúc đó, hệ thống gửi thông báo đến người chơi.
【 Chuyến du lịch ở khách sạn Saiyan thành phố Lam Cảng đã kết thúc, người chơi Chu Khiêm, 137, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ, Tề Kha, Trần Đại Mễ, Giản Nhị Đản còn sống, chúc mừng các bạn đã hoàn thành gian triển lãm D 】
【 Người chơi Giản Nhị Đản ở trong nhà tù suốt 4 ngày, không thăm dò cốt truyện trong khách sạn, mức độ hoàn thành 30% 】
【 Mức độ hoàn thành của những người chơi còn lại là 100% 】
【 Tiền vàng, điểm kỹ năng sẽ có thay đổi theo mức độ hoàn thành, người chơi sẽ nhận được phần thưởng sau khi rời khỏi nhà triển lãm 】
【 Sau khi rời khỏi gian triển lãm D, người chơi hãy nghe theo sự sắp xếp của nhân viên công tác 】
…
Một lúc lâu sau.
Thành phố Lam Cảng, nhà triển lãm án mạng, khu nghỉ ngơi.
Trước quầy bán hàng, Bạch Trụ đang mua đồ, sau đó thì Ẩn Đao bước tới.
Khi gặp Bạch Trụ, đi theo Ẩn Đao còn có Hà Tiểu Vĩ.
Bây giờ hắn ngại ngùng cúi đầu: “A… Cảm ơn anh.”
Bạch Trụ nhàn nhạt lắc đầu, không nói thêm gì.
Ẩn Đao nhìn y một cái, xoa gáy theo bản năng: “Cổ tôi đau quá. Không biết ai đánh nữa.”
Bạch Trụ: “…”
Chợt nghe thấy động tĩnh từ phía sau, Bạch Trụ xoay đầu, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ ôm Chu Khiêm khóc lóc thảm thiết.
“Hu hu hu Khiêm ơi là Khiêm, cậu thật sự cứu được tôi!!!”
“A a a a Khiêm ơi tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu muốn chết luôn!”
Tôi thật sự không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này hu hu hu…”
…
Khóc la một hồi, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy cổ áo bị ai đó nhấc lên.
Chớp mắt hai cái, ngẩng đầu, xoay người, hắn nhìn thấy Bạch Trụ.
Trong tay Bạch Trụ còn có một chiếc gối ôm thật lớn, có vẻ như là muốn đưa cho Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ được người ta quan tâm mà ngỡ ngàng, không dám tin nổi mà hỏi: “Ơ, anh muốn tặng cho tôi? Không thể nào không thể nào?! Hu hu hu cảm ơn anh nhiều lắm anh đại oi! Cảm ơn anh đã mua gối ôm an ủi tôi!”
“Không có gì. Ôm nó rồi khóc đi.”
Bạch Trụ nhét gối ôm vào lồ ng ngực Hà Tiểu Vĩ, thuận thế kéo Chu Khiêm đi, dẫn anh đi đến trước quầy bán hàng.
Nhìn Chu Khiêm, Bạch Trụ nói: “Tình huống hơi đặc biệt, em vẫn nên ăn một chút gì đi. Trái cây không quá tốt. Anh giúp em hâm đồ ăn nhanh?”
“Ừm, được. Em ăn tạm một chút. Vậy anh giúp em hâm đồ ăn đi.” Chu Khiêm cười nói.
Bạch Trụ gật gật đầu, giúp Chu Khiêm chuẩn bị đồ ăn.
Chu Khiêm đi đến bên cạnh Ẩn Đao.
Thấy Chu Khiêm, Ẩn Đao cũng chân thành cảm ơn với anh, lại nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình tràn ngập đắc ý.
Ẩn Đao: “Ừm… Cậu còn việc gì không?”
Chu Khiêm đánh giá đối phương, đắc ý dạt dào mà nói: “Khi Hà Tiểu Vĩ nghĩ rằng mình sẽ chét, anh ta tặng tôi tới 70% tài sản!”
Ẩn Đao: “… Chà… Tốt nhỉ?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Chu Khiêm hài lòng mỉm cười: “Nếu hai chúng ta cùng rơi xuống nước, Hà Tiểu Vĩ chắc chắn sẽ cứu tôi trước!”
“A… Đúng rồi, sau khi ra khỏi đây tôi phải kể cho Tiểu Tề nghe mới được. Phải khiến thằng nhóc đó suy nghĩ lại!”
Ẩn Đao: “…”
—— Tôi đường đường là một người chơi cấp Thần, chút tiền và đạo cụ ấy của hai người với tôi không có nửa giá trị sử dụng, Hà Tiểu Vĩ có để lại cho cậu 100% tài sản tôi cũng không ngại, nhưng cậu vui như vậy thì được rồi…
Chờ đến khi người chơi ăn uống no đủ, quỷ nữ váy trắng lại xuất hiện.
Chu Khiêm lạnh lùng nhìn qua.
Nhân viên chỉ nói một câu: “Triển lãm ngày hôm nay đã kết thúc.”
Chu Khiêm hỏi: “Có nghĩa gì? Không phải lúc trước cô nói người chơi cần phải thăm quan hết các gian triển lãm sao?”
“Đúng vậy. Từ sáng đến tối, người bên ngoài đến nhà triển lãm đều phải thăm quan.” Nhân viên cười: “Hiển nhiên khi các quý khách rời khỏi đây, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau!”
Dù là dựa theo trực giác hay là phân tích logic, Chu Khiêm biết câu nói này của nữ nhân viên có ý nghĩa rằng câu chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Ví dụ như nhà triển lãm án mạng này rốt cuộc có vị trí cụ thể là ở đâu.
Hiện tại anh chỉ mới thăm quan hai gian triển lãm, hai gian triển lãm này còn được gọi là trò chơi nhỏ mô phỏng của nhà triển lãm, trò chơi này lại là trò chơi sinh tồn —— sống sót qua một thời gian thì người chơi sẽ được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Trong trò chơi thứ nhất, chỉ cần tìm được cách không trúng kế, kích hoạt điều kiện tử vong, sau đó giế t chết Nguyễn Mai, người chơi đã có thể nhẹ nhàng qua ải.
Trong trò chơi thứ hai, câu chuyện đề cập đến hai vụ án giết người liên hoàn khác nhau, trong đó điều kiện tử vong của tên sát nhân chữ “Vạn” khá giống với vụ án của Nguyễn Mai, thậm chí còn dễ lẩn tránh hơn của Nguyễn Mai.
Vụ án còn lại khác biệt để tránh bị rập khuôn.
Hai tên sát nhân một nam một nữ đã gi ết chết những người bị hại có lẽ đã sớm chết trong quá khứ ở thành phố Lam Cảng, khi người chơi đến năm 1997, bọn họ cũng đã bị tử hình, hoặc ít nhất thì họ sẽ không ở lại khách sạn Saiyan.
Nhiệm vụ của người chơi không phải làm đi tìm họ, hoặc là sống sót dưới sự truy lùng của họ, mà là tìm được đường thoát khỏi thế giới bản thảo.
Như vậy thì hai câu chuyện này không đào sâu vào mặt không gian, thời gian hoàn thành nhiệm vụ quá gấp rút. Nhưng trong quá khứ, câu chuyện này không chỉ kết thúc như vậy.
Kết cục của Nguyễn Mai là gì, vì sao thế giới bản thảo lại tồn tại, sau đó La Vũ có thể viết được quyển tiểu thuyết đó hay không, thế giới song song còn có hàm nghĩa gì khác không…
Nhà triển lãm này còn quá nhiều thứ bí ẩn. Theo sự hạn chế về mặt thời gian, Chu Khiêm lại không thể tìm ra được nhiệm vụ ẩn như những phó bản trước.
Chẳng lẽ khi “gặp lại” nhà triển lãm này sẽ là lúc bắt đầu tìm ra nhiệm vụ ẩn được che giấu?
Đến lúc đó, anh có thể tìm được món đồ thứ tư mà Thần tạo ra không?
Chu Khiêm có nhiều suy nghĩ trong lòng, nhưng vì có nhóm người Trần Đại Mễ nên anh tạm thời không nói gì.
Anh chỉ nhìn nhân viên: “Chuyến thăm quan kết thúc… Khi chúng tôi ra khỏi gian triển lãm D, cô vẫn đưa chúng tôi đến khu nghỉ ngơi. Đây là muốn bòn rút thêm tiền từ chúng tôi à? Mấy người mưu mô quá nhỉ.”
Nhân viên tươi cười: “Không thể nói như vậy được. Chúng tôi chỉ đang chờ người chơi từ gian triển lãm E. Được rồi… Cổng đã mở, bây giờ quý khách đã có thể rời đi.”
Nhóm người chơi đành phải rời khỏi khu nghỉ ngơi, ra ngoài nhà triển lãm.
…
Tháng 10 năm 1997, thành phố Lam Cảng. Khách sạn Saiyan, phòng 1103.
Nhà văn La Vũ ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, vẫn kinh hồn chưa định, hắn thật sự không biết những chuyện vừa xảy ra có phải là giấc mơ của mình hay không.
Khi hắn đã nhìn thấy từng tờ bản thảo đều có một vết đâm thủng thật lớn, hắn vẫn không dám xác định được.
Hắn nghĩ rằng —— liệu có phải mình đã phân liệt ra một nhân cách khác, người đó đã chiếm giữ thân xác này, đâm thủng bản thảo?
Có lẽ mình nên rời khỏi đây.
Bọn họ nói đúng.
Năng lượng tiêu cực của khách sạn này quá nhiều, nếu cứ tiếp tục ở lại, mình sẽ phát điên…
Dù thế nào đi nữa, mình hiểu lời của người đó, cậu ấy nói đúng.
Mình không nên đắm chìm trong không gian ở đây. Không tìm ra được động cơ của cặp tình nhân, mình sẽ không tìm nữa! Không phải chỉ có một tội phạm giết người… Xét về mặt logic, tội phạm giết người luôn có sẵn động cơ.
Nhưng có người giết người chỉ vì muốn giết người mà thôi!
La Vũ hoàn toàn không biết rằng có một người giống hệt hắn đang lặng yên xuất hiện ở phía sau mình.
Hắn cũng không thể nào đoán được rằng người đó nhanh chóng lấy ra một sợi cà vợt, bất ngờ tròng qua đầu hắn, sau đó siết chặt, khiến hắn ngạt thở!
Giết người xong, kéo thi thể của La Vũ giấu dưới gầm giường, người này mở tủ quần áo, lấy một bộ vest, bộ quần áo hoàn toàn vừa vặn.
Người này lại quay về bên cạnh bàn làm việc, lấy một quyển sổ trống từ trong ngăn kéo, bấm bút, ánh đèn bàn soi rọi lên gương mặt hoàn toàn giống hệt La Vũ.
“Cảm ơn cậu đã kéo tôi ra khỏi thế giới thứ hai.”
“Nhưng cậu quên gi ết chết tôi.”
“Cho nên tôi cũng chỉ có thể giết cậu mà thôi.”
“Thật ra cậu là một kẻ nhu nhược. Vậy thì tôi sẽ giúp cậu hoàn thành tiểu thuyết này.”
“Cậu không thể tìm ra được động cơ của nhóm sát nhân ngôi sao năm cánh đúng không…”
“Cậu không thể nhập thân vào nhân vật, đương nhiên không thể tìm ra được. Nên ——“
“Tôi sẽ giúp cậu làm sát nhân. Tôi sẽ tự mình giết từng người bằng cách tròng nilon lên đầu họ, tự mình đánh đám họ, tự mình trừng phạt họ, tự mình vẽ ngôi sao năm cánh đảo ngược lên người họ…”
“Không như cậu chỉ biết yếu đuối trốn tránh, tôi sẽ chân chính hiểu được hai người đó, cuối cùng hoàn thành tiểu thuyết này!”
Ba ngày tiếp theo. Tầng 11 của khách sạn Saiyan liên tục xảy ra 7 vụ án giết người.
Một tháng sau, nhà văn La Vũ bị bắt.
Nhưng sau đó, cảnh sát tìm được chứng cứ mới,c ho thấy rằng còn có thể nghi phạm khác.
La Vũ tạm thời được phóng thích, lần thứ hai quay về phòng 1103.
Thi thể dưới gầm giường đã không còn.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, gã hài lòng mỉm cười, bắt đầu thu dọn hành lý.
Một lúc sau, gã nhìn thấy bức tường và sàn nhà trở nên vặn vẹo.
Thành phố Lam Cảng năm 2301, đèn trong gian triển lãm D chợt bật sáng, La Vũ xuất hiện bên trong gian triển lãm, trên mặt là nụ cười ác ý méo mó.
Một nhân viên bước lên, đưa một dải lụa đỏ cho gã: “Xin chào mừng. Xin hãy tiếp tục thăm quan. Quý khách sẽ không thất vọng.”
…
Trên đường rời khỏi nhà triển lãm, Chu Khiêm xắn ống tay áo, phát hiện không còn hình xăm.
Anh chớp mắt, nghĩ lại khi vừa mới đến đây, ở chỗ làm tóc cũng có thể xăm hình, vì vậy dự định rủ Bạch Trụ đi xăm với mình.
“Anh Trụ ——” Chu Khiêm dùng khuỷu tay chọt y: “Ở thành phố Lam Cảng là như thế nào đây? Nhà triển lãm hiển nhiên còn nhiệm vụ ẩn. Hay là chúng ta khoan hãy rời khỏi trò chơi trong tối nay, ở đây qua đêm? Thế giới tinh thần của anh…”
Bạch Trụ nói: “Được rồi. Thế giới tinh thần của anh, tối nay anh sẽ nói với em.”
“Vậy…”
Chu Khiêm nghĩ đến điều gì, anh nhìn Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao ở phía trước: “Ăn thức ăn nhanh tôi cảm thấy mắc ói quá. Bây giờ rời khỏi đó rồi, chúng ta đi ăn mừng đi. Hai người tìm một quán ăn được không?”
“Được. Khiêm, cứ yên tâm, tôi sẽ tìm nhà hàng ngon nhất cho cậu. Cậu muốn ăn gì?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.
“Lẩu Hong Kong. Hải sản phải còn tươi.”
Dặn dò Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao xong, Chu Khiêm vui vẻ kéo Bạch Trụ đi xăm hình.
Nhưng khi Bạch Trụ bắt đầu xăm thì Chu Khiêm lại xoay người đi ra ngoài.
“Chu Khiêm? Em đi đâu?” Bạch Trụ hỏi.
“Không có gì đâu. Em đi sang bên cạnh xem thử. Em về ngay.”
Sau khi Chu Khiêm rời khỏi cửa hàng xăm thì đi đến một chỗ cách đó không xa —— đó là một khách sạn. Lần đầu tiên anh đến cửa hàng quần áo để hóa trang thì đã chú ý thấy nó.
Vào trong khách sạn, quan sát đại sảnh, lại nhìn các loại phòng ở quầy tiếp tân, Chu Khiêm khá hài lòng, vẫy vẫy tay với tiếp tân, đưa cho đối phương một ít tiền bao.
Tiếp tân cũng là người chơi, vui vẻ hớn hở đón chào.
Tiếp tân hỏi: “Thưa anh Chu, anh có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?”
Chu Khiêm đáp: “Bây giờ tôi phải rời đi một chút, lát nữa sẽ quay lại đặt phòng. Đến lúc đó, cậu nhất định phải nói rằng khách sạn chỉ còn đúng một phòng.”
“À không, không chỉ như vậy, cậu còn phải nói rằng gần đây thành phố Lam Cảng có nhiều du khách lui tới, khách sạn xung quanh đã kín phòng, chỉ còn đúng một phòng ở chỗ các cậu!”
Tiếp tân: “Tôi đã hiểu!”
Dặn dò tiếp tân xong, Chu Khiêm hài lòng rời đi, quay về cửa hàng xăm hình.
Với trình độ công nghệ cao của thành phố Lam Cảng, làm việc gì cũng có hiệu suất cao, trong chốc lát, anh và Bạch Trụ đã có hình xăm chữ “Z” trên tay.
Sau 10 phút, Chu Khiêm dẫn Bạch Trụ đến khách sạn khi nãy.
“Vừa rồi em đứng ở ngã tư quán sát, người chơi mới tới rất nhiều. Chúng ta đặt phòng trước đi.”
Bạch Trụ không có dị nghị, hỏi tiếp tân: “Còn phòng không?”
“Ha ha ha, đúng rồi, ở đây còn phòng không?!”
Bạch Trụ vừa dứt lời, một giọng nói oang oang truyền tới từ cửa ra vào.
Chu Khiêm kinh ngạc quay đầu, nhìnn thấy Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao đang bước vào khách sạn.
Vẫn chưa hết, ở phía sau bọn họ còn có thêm hai người khác đẩy cửa bước vào, chính là Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu.
Hoàn toàn không có thời gian thắc mắc vì sao hai người này đột nhiên lên cấp S nhanh như vậy rồi đến thành phố Lam Cảng, Chu Khiêm nhanh chóng xoay người, đưa mắt ra hiệu với tiếp tân.
Tiếp tân nháy mắt ra hiệu “yên tâm tôi đã hiểu”, lớn tiếng thông báo: “Ngại quá, khách sạn chúng tôi chỉ còn đúng một phòng! Nói đúng hơn, khắp thành phố Lam Cảng này chỉ còn đúng một căn phòng này!”
“Sáu quý khách có thể suy xét đến việc ở chung được không ạ?”
Chu Khiêm: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu lâu quá không viết được gì thì cần có một anh Khiêm giơ rìu lên, hung dữ hỏi: “Viết xong chưa?!”
Như vậy thì tốc độ gõ chữ của tôi sẽ nhanh hơn rất nhiều ha ha ha ha