Quyển 2 - Chương 87: Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Phiên bản 31201 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có tất cả 11 người chơi vào gian triển lãm C, mở ra một phó bản nhỏ hoàn toàn mới trong trò chơi.

Nhưng vì có hai người chơi lựa chọn ở lại khách sạn, bây giờ chỉ còn chín người chơi ngồi trên xe buýt cỡ nhỏ theo chân hướng dẫn viên du lịch rời đi.

Băng qua con đường sương mù trong thành phố, năm phút sau, mọi người đi đến “Cửa hàng xăm nghệ thuật Mộng Bay”.

Đó là một cửa hàng vô cùng rộng lớn, có thể được xem như là một cửa hàng triển lãm nghệ thuật về hình xăm.

Trong cửa hàng có mặt tiền rộng rãi, bốn bức tường đều trưng bày những mẫu mã hình xăm tinh xảo. Ai cũng có thể nhận ra chất liệu mà hình xăm được xăm lên —— tất cả đều là da người.

Trong đó có một tác phẩm đặc biệt kinh diễm, đó là một tấm lưng của một người phụ nữ.

Phần trên của bức tường là cổ và một phần tóc được vẽ bằng sơn dầu, còn phần dưới lưng là da người thật.

Trên da người vẽ một con chim phượng hoàng, từng sợi lông, màu sắc trên lông đều nổi bật chói lọi, sống động như có thể bay ra ngoài bất kỳ lúc nào.

Đáng tiếc, nó sẽ mãi mãi không thể cất cánh trên trời cao.

Chủ nhân của nó đã chết, không chỉ đã chết, mà phần lưng còn bị lột da, trở thành tiêu bản của thợ xăm.

Chu Khiêm nhìn về phía trung tâm của căn phòng.

Ở đó có nhiều ngăn kính thủy tinh dùng để triển lãm, bên trong cũng có nhiều da người có hình xăm.

Nhưng khác với những hình xăm được phun màu bình thường, những hình xăm này không biết dùng nước sơn loại gì mà khiến hình xăm lại mang khuynh hướng như được thêu vào da. Trên da người có những hình thêu tỉ mỉ, chẳng khác gì một tác phẩm nhuốm màu sắc chết chóc.

Mọi người đều có một suy nghĩ giống nhau ——

Vì sao da người lại có thể quang minh chính đại được trưng bày ở đây?

Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm quan sát kỹ từng quầy triển lãm, xoay người nhìn về phía vách tường.

Rồi anh phát hiện ra một chi tiết nhỏ —— trên những tấm da này không có ký hiệu “卐”.

Chu Khiêm đến cửa hàng này là một đường nhờ sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch.

Có hai nhân viên một nam một nữ ở đây, thầy xăm kia vẫn chưa xuất hiện.

Nhìn quanh một vòng, Chu Khiêm lại nhìn Bạch Trụ đang quan sát một tấm da người cách mình không xa.

Bây giờ, hướng dẫn viên du lịch lại lắc mông đi về phía y: “Anh đẹp trai, tấm da này đẹp không? Nếu anh thích, tôi sẽ giúp anh nói với thầy xăm, có lẽ có thể giúp anh xăm đó. He he.”

Bạch Trụ không chờ đối phương đến gần đã lùi ra xa, không nhìn hắn, xoay người đi về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm cười cười đi qua: “NPC thôi mà, anh trốn làm gì? Người ta cũng có phải yêu tinh ăn thịt anh đâu?”

Bạch Trụ nghiêng mắt nhìn anh, cười như không cười hỏi: “Em lại đang nghĩ đến cái gì?”

Chu Khiêm không trả lời, vươn tay muốn khoác vai đối phương, không ngờ Bạch Trụ lại nhanh tay đè tay anh lại, im lặng bỏ xuống.

Người này bị sao vậy?

Chu Khiêm híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Trụ.

Bạch Trụ lại nghiêng người nhìn tấm da trước mặt. Y nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nhàn nhạt vô cảm.

Chu Khiêm hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ thì lại giả bộ đứng đắn. Anh vẫn chưa trả lời em, lần trước anh biến thành rồng đã làm gì em.”

Nói xong, Chu Khiêm nhận ra Bạch Trụ vẫn không có biểu cảm gì, nhưng phần bả vai lại căng lên.

Y dường như đang ẩn nhẫn khắc chế, cố ý tạo áp lực cho bản thân.

Có nhiều lúc Chu Khiêm không thể hiểu rõ thái độ của Bạch Trụ, hoặc là suy nghĩ của đối phương.

Bây giờ anh chợt nhận ra, nếu anh làm theo trực giác của mình, có lẽ sẽ khiến áp lực của Bạch Trụ không kiềm chế nổi, trong giây phút không thể khắc chế đó, anh có thể tìm ra đáp án.

Nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm để làm điều này.

Cho nên Chu Khiêm không đùa giỡn với y nữa, xoay người đi về phía hướng dẫn viên du lịch.

Tiến lên túm lấy bả vai hướng dẫn viên du lịch, Chu Khiêm hỏi: “Da cũng những người này là sao? Cảnh sát không quan tâm à?”

“Cậu đùa à. Cảnh sát quan tâm tới mấy thứ này làm gì?” Hướng dẫn viên du lịch hỏi ngược lại.

“Tấm da này lấy từ đâu ra?” Chu Khiêm chỉ về phía tấm da có hình xăm phượng hoàng: “Đây là một tấm da người…”

“Là họ chấp nhận cho!” Hướng dẫn viên du lịch nói: “Dù là người của Lam Cảng hay là du khách đến đây, ai cũng ngưỡng mộ thầy xăm cả!”

“Ngưỡng một tới mức bằng lòng bị lột da?” Hà Tiểu Vĩ nghe xong thì đi qua hỏi: “Lột ra xong thì người đó còn sống nổi không?”

“Mấy người xem chỗ này là nơi nào? Lò mổ hả?”

Người nói lời này không phải hướng dẫn viên du lịch, mà là một người đàn ông có nét đẹp phi giới tính.

Người này có một mái tóc dài gần tới eo. Đường nét gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đánh phấn diễm lệ, giống như được xăm lên, khóe đuôi mắt như một con khổng tước chuyển động.

Theo thông tin từ hệ thống, người này tên là Thường Thụ, là chủ nhân của cửa hàng này, cũng chính là vị thầy xăm nổi tiếng.

Sau khi ra khỏi khu làm việc để ra khu triển lãm, Thường Thụ nói: “Tôi sáng tạo nghệ thuật, không phải đồ tể.”

Tay chỉ về phía hình xăm phượng hoàng, thầy xăm nói: “Đây là da lưng mối tình đầu của tôi.”

Hà Tiểu Vĩ nhủ thầm —— đm thời này giết người phạm pháp như vậy vẫn có thể tự hào như thế ư?

Không ngờ sau đó hắn lại nghe thấy Thường Thụ nói: “Cô ấy mắc bệnh nan y. Khi nhận được kết quả chẩn đoán từ bệnh viện, cô ấy hy vọng mình có thể giống như phượng hoàng sống lại từ biển lửa*. Dù không thực hiện được… Cô ấy vẫn muốn mình xinh đẹp khi chết đi.”

*Dục hỏa trùng sinh: Xuất phát từ truyền thuyết “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh”, ý chỉ sự tái sinh, sống lại.

“Khi cô ấy còn khỏe mạnh, cha mẹ không cho phép, cô ấy không dám đến đây xăm mình, sợ cha mẹ cho rằng mình hư hỏng. Nhưng khi cô ấy đã khó lòng cứu chữa, cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.”

“Nhìn thấy con chim phượng hoàng tôi vẽ, cô ấy rất hài lòng. Cô ấy nói đó là một tác phẩm nghệ thuật, không nên chôn xuống đất theo cô ấy, nên cô ấy đã yêu cầu để lại tấm da này. Cho nên ——“

“Đây là tác phẩm mà tôi ưng ý nhất, tôi sẽ không bán. Mọi người có thể tùy ý thưởng thức.”

Hà Tiểu Vĩ bày ra vẻ mặt không biết tôi có nên tin không, hỏi tiếp: “Vậy da của những người khác gì sao? Từ đâu mà ra?”

“Đều là do bọn họ bằng lòng cho tôi. Có những người sinh ra đã có một bộ da thích hợp để làm hàng mỹ nghệ như vậy, cho nên khi tôi xăm hình cho họ, sẽ hỏi họ có đồng ý tặng lại bộ da của mình cho tôi sau khi chết hay không. Nếu họ đồng ý, tôi sẽ không thu tiền, nhưng với điều kiện sau khi họ chết, họ phải để bộ da lại cho tôi.”

“Chúng tôi cũng đã ký hợp đồng đàng hoàng. Nếu có người chết tự nhiên vì già yếu, làn da khi già sẽ trở nên khó coi, tôi cũng không còn cần nữa, và lỡ như khi đó tôi cũng đã chết rồi thì sao?”

“Nhưng nếu có người chết vì tai nạn, sau khi biết tin, tôi sẽ cầm hợp đồng đến để lấy da, sau đó mang về đây trưng bày.”

“Tôi có rất nhiều khách. Nhiều người chết vì tai nạn cũng vô cùng bình thường.”

Thường Thụ nói xong, liếc mắt đánh giá mọi người.

“Không phải ai cũng có da thích hợp để làm tác phẩm nghệ thuật. Da thịt hoàn hảo rất khó tìm ——”

Thầy xăm đi đến trước mặt Bạch Trụ thì dừng lại, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và cảm thán: “Da của cậu… Ha, thật sự quá tốt! Lâu rồi tôi chưa nhìn thấy một làn da hoàn hảo ——”

Tay Thường Thụ chỉ vừa giơ lên muốn chạm vào Bạch Trụ thì bị một khúc xương hất ngược về.

Trong phó bản này, kỹ năng và vũ khí của người chơi đều bị hạn chế. Chu Khiêm không thể kích hoạt công năng xương sườn của Thần nhưng xem nó như gậy để đánh người thì vẫn rất thoải mái.

“Cách xa anh ấy một chút.” Chu Khiêm lạnh lẽo nhìn Thường Thụ.

Thường Thụ dường như không nghe thấy lời này, thậm chí còn không cảm thấy đau, giống như đã rơi vào trạng thái hưng phấn cuồng si.

“Làn da hoàn hảo như vậy… Thật phù hợp để làm nghệ thuật. Đây không phải da của nhân loại. Rất hợp để…”

“Đồng ý với tôi đi, để tôi xăm cho cậu một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất!”

“Da của cậu hoàn hảo đến mức có thể để người khác đến cúng bái…”

Chu Khiêm tiến lên chắn trước mặt Bạch Trụ, nhìn Thường Thụ: “Anh hiếm khi gặp được ai đó có làn da phù hợp để làm tác phẩm cho anh đúng không?”

“Đương nhiên, vô cùng hiếm…” Thường Thụ miễn cưỡng dời mắt khỏi Bạch Trụ, nhìn về phía Chu Khiêm: “Chà, quý khách, thật ra da của cậu cũng không tệ đâu. Nhưng cậu vẫn còn trong phạm trù nhân loại. Còn người bên cạnh cậu thì không giống người…”

Nói đến đây, Thường Thụ lại nhìn thấy Ẩn Đao đứng phía sau Chu Khiêm.

Ánh mắt của Thường Thụ lại trở nên si mê: “A, vị khách này cũng đặc biệt… Hôm nay tôi may mắn quá. Ha ha, da của hai cậu đều rất hoàn hảo.”

“Xin hai cậu, hãy để tôi xăm hình, được không? Tôi không ép các cậu phải ký hợp đồng sau khi chết đem da hiến cho tôi, chỉ cần hai cậu đồng ý để tôi cảm thụ một chút…”

Ừm… Thường Thụ chỉ khen Bạch Trụ và Ẩn Đao.

NPC có thể phân biệt được đó là người chơi cấp Thần?

Trong đầu chợt ghi chú thêm một tin tức, dùng đạo cụ trò chuyện riêng, Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ: “Anh có muốn nghe theo em không?”

Bạch Trụ nhìn về phía Chu Khiêm, gật gật đầu.

Chu Khiêm liền nhìn về phía Thường Thụ, nói: “Người có làn da đặc biệt nhất mà anh nói là anh trai của tôi. Anh ấy sợ đau. Anh cho chúng tôi thương lượng một chút nhé.”

“Được được được. Hai cậu cứ từ từ thăm quan, từ từ thương lượng! Hy vọng các cậu có thể thưởng thức được nghệ thuật của tôi, đồng ý để tôi… Cảm nhận làn da này một chút. Chờ đến khi các cậu có quyết định thì cứ đến khu vực làm việc tìm tôi! Bao lâu tôi cũng chờ!”

Thường Thụ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Trụ và Ẩn Đao, sau đó quay về khu vực làm việc.

Thấy một màn như vậy, giọng điệu của hướng dẫn viên du lịch chua lè: “Hừ… Từ trước đến nay tôi chưa thấy anh ấy nói nhiều như vậy. Hình xăm của tôi… còn phải nhờ người này người kia mới được.”

Chu Khiêm nhìn hắn, cười hỏi: “Anh dẫn khách đến đây cho anh ta mà anh ta lại không chịu xăm cho anh à?”

“Này, sao cậu lại nói như vậy!?” Hướng dẫn viên du lịch nổi giận đùng đùng trừng mắt với Chu Khiêm, xoay người lắc mông đi qua một bên.

Một lát sau, không còn ai nói gì, cũng không có thêm vị khách nào vào tiệm.

Cửa hàng xăm to lớn chợt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bốn người của quân đoàn không gì cản được đứng ở trong một góc, Trần Đại Mễ luôn đi theo đại ca Ba Đồ Phi của mình, hai người không có gì khác lạ.

Nhưng hai người còn lại thì không, có lẽ đã cùng Chu Khiêm tham gia một phó bản nhỏ, tìm được đường sống trong cõi chết từ tay Nguyễn Mai nên hai người thường nhìn về phía Chu Khiêm, luôn chú ý đến hành động của anh, có lẽ đang tính toán xem anh làm gì, bọn họ sẽ làm theo như vậy.

Còn người gầy gò ở gian triển lãm D không đi cùng ai ngay từ đầu, nhưng có lẽ nhìn thấy đám người Ba Đồ Phi khó gần không dễ ở chung nên đã chạy tới chỗ Chu Khiêm hỏi trước: “Có thể cho tôi gia nhập nhóm của các cậu được không?”

Chu Khiêm không tỏ ý kiến, chỉ gật gật đầu, lại nhìn những tấm da người.

Hà Tiểu Vĩ chợt nhỏ giọng hỏi anh: “Khiêm này, cậu thấy sao?”

“Lam Cảng là một thành phố bình thường, có cảnh sát, có pháp luật. Người kia còn mở một cửa hàng xăm mình lớn như vậy, nếu anh ta công khai những tấm da người do mình giết hại… anh cảm thấy có hợp lý không?”

Chu Khiêm nói tiếp: “Vậy thì, tuy nghe đúng là khó tin, có hơi hướng truyền thuyết đô thị, nhưng vẫn có thể xảy ra thật. Có người rất sùng bái loại hình nghệ thuật xăm hình này, đồng ý hiến da cho anh ta sau khi chết, không phải là không có khả năng.”

Hà Tiểu Vĩ lại hỏi: “Rồi, vậy cậu ta có lẽ không phải là sát nhân. Nhưng tên sát nhân sẽ theo dõi người xăm mình đúng không?”

“Đúng. Nhưng cũng không đúng.”

Chu Khiêm đã đi một vòng khắp cửa hàng, quan sát từng tấm da người.

Suy đoản trong lòng đã chậm rãi thành hình.

Quan sát xong, Chu Khiêm đi đến trước mặt một người nhân viên, hỏi: “Tôi có thể gọi điện thoại được không?”

“Dạ được.” Nhân viên dẫn Chu Khiêm đến bàn tiếp tân, lấy một chiếc điện thoại bàn đời cũ cho anh.

Chu Khiêm nhấc ống nghe, nhìn hướng dẫn viên du lịch đứng ở gần cửa ra vào, hỏi: “Xin hỏi một chút, số điện thoại của khách sạn Saiyan là gì vậy?”

Hướng dẫn viên du lịch bị Chu Khiêm chọc tức, trông vô cùng khó chịu buồn bực, trợn trừng mắt, không hé răng trả lời.

“A, khi nãy kiêu ngạo lắm mà, có nói chuyện khách khí với tôi đâu. Tôi dẫn khách tới đây cũng kiếm không được bao nhiêu tiền! Cậu nghĩ tôi cần phải để tâm  đến mấy cậu lắm hả?!”

Nghe xong, Chu Khiêm không có phản ứng gì, Hà Tiểu Vĩ lại dùng ánh mắt “Khiêm à cậu vẫn phải nhờ tới tôi rồi”, vội vàng chạy tới bên cạnh hướng dẫn viên du lịch nói vài câu lấy lòng.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Muốn tôi giúp hả? Cũng dễ lắm.”

Hà Tiểu Vĩ cúi đầu khom lưng: “Anh cứ nói đi, chúng tôi có thể làm thì sẽ làm ngay.”

Hướng dẫn viên du lịch nháy mắt với hắn: “Anh đẹp trai hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh ngay.”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Hướng dẫn viên du lịch: “Anh không muốn thì để anh đẹp trai khác cũng được, ai cũng có thể. Ai hôn tôi, tôi sẽ nói cho người đó.”

Hà Tiểu Vĩ không vui, chạy đến bên cạnh Chu Khiêm lẩm bẩm: “Con đường tình duyên của tôi bấp bênh lắm rồi. Lần trước cưới một cô dâu ma, bây giờ còn phải hôn đàn ông.”

“Hôn một chút thôi mà. Có gì ghê lắm đâu.” Chu Khiêm nói.

Hà Tiểu Vĩ: “Không được. Khiêm à, hai chúng ta là anh em chí cốt với nhau, nhưng tôi cũng không thể vì cậu mà bán đứng sắc tướng! Không được!”

“Anh cứ tưởng tượng anh ta là một cô gái đi!”

“Vậy cũng không được! Nam hay nữ cũng không được! Tôi là người có nguyên tắc! Không có tình cảm thì không được!”

“Cũng đúng. Sao có thể tùy tiện sàm sỡ một cô gái được.”

“Đúng không!”

“Anh không làm, chẳng lẽ tôi làm?”

Nói xong, Chu Khiêm xoay người nhìn Bạch Trụ: “Anh Trụ, hay là anh làm?”

Bạch Trụ hơi nhíu mày, tay đang chuẩn bị hành động gì đó.

Ẩn Đao giật giật mí mắt: “Đm anh đại ơi đừng mà! Anh chưa xuất kiếm là đã thấy máu rồi! Để tôi!”

Dùng tốc độ cực nhanh nói xong, Ẩn Đao rút đao của mình ra.

Ánh đao chợt lóe, thanh đao chợt hướng thẳng về phía hướng dẫn viên du lịch.

Hất cằm, Ẩn Đao lạnh lùng nhìn hướng dẫn viên du lịch: “Anh có nói không?”

Hướng dẫn viên du lịch khụt khịt mũi, sau đó rơi nước mắt: “Không hôn thì không hôn, sao lại dùng kiếm dọa tôi như vậy?!”

Ẩn Đao không lên tiếng, tiếp tục cầm đao hướng gần đến hướng dẫn viên du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch khóc thảm thiết, lắp bắp nói ra số điện thoại.

Chu Khiêm tặc lưỡi hai tiếng: “Thiếu chút nữa tôi không nghe anh ta nói gì ——”

“Người chơi cấp Thần các anh thật thô bạo.”

Nói một câu ám chỉ với Bạch Trụ, Chu Khiêm cười cười, cũng không chần chờ nữa, dùng điện thoại gọi điện.

Thấy thế, Hà Tiểu Vĩ tò mò chạy đến bên cạnh anh, gấp không chờ nổi hỏi: “Khiêm, cậu gọi điện cho khách sạn làm gì vậy?”

Chu Khiêm không trả lời.

Anh đã khôi phục vẻ nghiêm túc, lạnh lùng thủ thế im lặng với Hà Tiểu Vĩ, nghe thấy giọng của tiếp tân họ Vương trong điện thoại: “Alo, khách sạn Saiyan.”

Chu Khiêm không hỏi ngay, chỉ lẳng lặng nghe trong chốc lát.

Quả nhiên, anh nghe thấy tạp âm ồn ào, có vẻ như có rất nhiều vào khách sạn, còn lớn giọng hô hào gì đó.

Sau đó, Chu Khiêm hỏi: “Tôi là khách vừa đến ở tầng 11 vào chiều nay, xin hỏi một chút, ở khách sạn xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao cậu biết?” Tiếp tân Vương hít hà một hơi, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ do cậu làm?’

“Đương nhiên không hề liên quan tới tôi.” Chu Khiêm đáp: “Có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không thể nào không liên quan đến mấy người! Có hai người chết rồi!” Tiếp tân Vương nói: “Nói cho các cậu biết, các cậu đừng hòng trốn thoát. Tối nay phải quay về khách sạn. Cảnh sát đang chờ các cậu!”

Nhận thấy tiếp tân muốn cúp máy, Chu Khiêm nắm chặt thời gian hỏi nhanh: “Khoan đã. Hai người đã chết kia ——”

Tiếp tân Vương nói: “Là hai người đi chung với các cậu! Máu của hai người họ chảy khắp hành lang, có người phát hiện ra! Tôi lấy thẻ phòng đi mở cửa, nhìn thấy… Trời ơi, thật là đáng sợ! Tên giết người điên rồ!”

Chu Khiêm hỏi: “Hai người họ chết như thế nào?”

Tiếp tân Vương: “Sao mà tôi biết được?”

“Trên đầu họ có bị tròng túi nilon không? Hoặc tay chân bị trói?’

“Không có.”

“Được, tôi đã biết rồi. Cảm ơn.”

Chu Khiêm cúp máy.

Trước đó không lâu, nhìn thấy Chu Khiêm gọi điện thoại, những người chơi đều vây quanh lại đây.

Chu Khiêm nói chuyện với tiếp tân Vương, cũng cố ý hướng ống nghe ra ngoài, mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

Sắc mặt mọi người đều khá tệ, người gầy gò suy sụp ngay tại chỗ, vì hai người ở gian triển lãm D đều là người quen của hắn. Hai người quen bỗng nhiên chết hết, hắn quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.

Chu Khiêm nhàn nhạt nhìn hắn, đưa mắt ra hiệu với Bạch Trụ và Hà Tiểu Vĩ, đặt điện thoại xuống, đi đến khu vực làm việc ở phía sau.

“Khoan đã ——” Người gọi Chu Khiêm là tên đầu trọc Ba Đồ Phi.

Gã hỏi: “Cậu tính làm gì?”

Chu Khiêm không trả lời, Ba Đồ Phi nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương một lúc lâu, cuối cùng chạy theo.

“Đứng lại!”

“Cậu nghĩ đến việc gọi điện thoại, hiển nhiên đoán được hai người kia đã chết, chứng tỏ cậu đã tìm được cách qua màn?”

“Lúc nãy cậu nói chuyện với thợ xăm, chúng tôi đều nghe thấy rõ, bây giờ cậu lại muốn đi tìm thợ xăm? Vì sao?”

Chu Khiêm dừng chân, quay đầu lại, nhìn về phía Ba Đồ Phi, lên tiếng giải thích: “Trong phòng của gian triển lãm C chúng ta nhìn thấy hai thủ pháp giết người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hung thủ là hai người. Một người lột da người; một người tròng túi nilon lên đầu nạn nhân, đánh nạn nhân đến chết.”

“Với những manh mối hiện tại mà chúng ta có, có lẽ người xăm hình có liên quan đến kẻ giết người. Cho nên tạm thời không phân tích đến kẻ tròng túi nilon.”

“Trong trường hợp này, nếu xem xét những manh mối liên quan đến xăm hình, thật ra cũng không quá phức tạp.”

Chu Khiêm nói tiếp: “Tôi không nghĩ ông chủ cửa hàng này là hung thủ. Tôi nghĩ anh ta nói thật. Như vậy thì ở đây, sau khi khách hàng chết vì tai nạn, anh ta đến đòi da người theo hợp đồng, mang về cửa hàng để làm kỷ niệm và triển lãm, đương nhiên, anh ta cũng buôn bán một số sản phẩm có giá.”

“Như vậy, hung thủ giết người, lột da người là một kẻ khác.”

“Mấu chốt khác nhau giữa hai người này là da của những người được trưng bày trong cửa hàng không có ký hiệu chữ “Vạn”.”

Ba Đồ Phi nói: “Hình ảnh trên da của những người đó giống nhau… Nạn nhân chắc chắn đã xăm hình ở đây!”

“Anh không nghe hướng dẫn viên du lịch nói gì à? Anh ta nói có rất nhiều người thích đến đây xăm hình. Ông chủ cửa hàng lại nói những sản phẩm ở đây là tác phẩm nghệ thuật, là sáng tạo nghệ thuật vĩ đại của anh ta.”

“Nghệ thuật hay không nghệ thuật, tôi không hiểu. Nhưng cửa hàng xăm hình này đúng là có tiếng tăm, còn có thể trở thành một điểm thăm quan du lịch. Tôi có đọc vài tờ giấy tuyên truyền quảng cáo về thành phố Lam Cảng, thành phố đã xem cửa hàng xăm mình là một hạng mục du lịch mở rộng. Hướng dẫn viên tuy nói quá muốn kéo thêm sinh ý cho cửa hàng, nhưng anh ta cũng không nói sai.”

“Ngoài ra, ở đây cũng có nhiều người đồng ý để lại da của mình… Có thể thấy được cửa hàng xăm hình này cũng đã được nhiều người công nhận có giá trị nghệ thuật.”

“Nhiêu đây đã đủ để suy luận rằng hung thủ cũng là một người biết thưởng thức loại hình nghệ thuật này.”

“Nếu có hai người chơi đã chết, chúng ta có thể loại trừ việc hung thủ luôn ở cửa hàng.”

“Cũng có nghĩa, chúng ta cũng có thể loại trừ hướng dẫn viên du lịch.”

“Vậy thì hung thủ là một tên sát nhân ẩn nấp trong bóng tối. Có lẽ hắn sẽ cố ý giết hại những người có hình xăm đẹp, đặc biệt là khách hàng ở cửa hàng này. Vậy thì vấn đề nằm ở đây. Nếu hướng dẫn viên không phải là hung thủ, vì sao anh ta luôn bình an vô sự?”

Hà Tiểu Vĩ liền nắm bắt được mấu chốt, nói: “Hướng dẫn viên du lịch có hình xăm ký hiệu chữ “Vạn”!”

“Đúng vậy. Hướng dẫn viên du lịch có nói ký hiệu này có thể trừ tà đuổi quỷ, có thể bảo vệ bản thân. Có lẽ ký hiệu đó đúng là có thể bảo vệ chúng ta, chẳng qua nó không dùng để đuổi quỷ, mà là đuổi người.” Chu Khiêm nói: “Tên sát nhân sẽ không giết người có chữ “Vạn” trên người.”

“Khoan đã. Tôi có câu hỏi.” Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Sát nhân giết người liên hoàn giết người có hình xăm trên người. Nếu trên người có chữ “Vạn” thì không giết, tôi hiểu được rồi. Nhưng mà…”

“Vì sao tên đó lại giết hai người chơi? Hai người có có hình xăm trên người đâu!”

Chu Khiêm: “Đơn giản. Chứng tỏ suy nghĩ của chúng ta đã sai. Hung thủ giết người không liên quan đến việc xăm hình.”

“Người có hình xăm sẽ khiến cho sát nhân chú ý, có khả năng bị giết. Vì sát nhân là kẻ biết thưởng thức nghệ thuật xăm hình. Nhưng tôi cho rằng sát nhân cũng không hẳn xuống tay với người có hình xăm. Chúng ta tạm thời vẫn chưa biết quy luật giết người của hung thủ, thậm chí có lẽ hung thủ lại giết người một cách bất quy tắc.”

“Hả? Chờ… Từ từ, chờ một chút ——”

Lại nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, Hà Tiểu Vĩ nghĩ trăm lần cũng không ra: “Đại sảnh gian triển lãm C, còn có những vật trang trí trong khách sạn, toàn bộ đều có chữ “Vạn”! Vậy thì giải thích như thế nào? Cái này không đúng rồi Khiêm ơi!”

“Đây là mâu thuẫn rồi. Sát thủ không giết người có chữ “Vạn”, vậy những vật phẩm mà chúng ta nhìn thấy thì sao?”

“Đáp án rất đơn giản —— gian triển lãm, vật dụng có chữ “Vạn” trong khách sạn, là do hung thủ làm, không phải do thợ xăm.” Chu Khiêm đáp.

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt: “Hả…”

“Về hai nghi vấn cảu anh, có một suy luận có thể giải thích rõ ràng ——”

Chu Khiêm nói: “Theo như tôi đã nói, hung thủ giết người, và trên người nạn nhân có hình xăm hay không, không liên quan đến nhau.”

“Chẳng qua sau khi hung thủ giết người, nếu trên người nạn nhân không có gì, vậy thì sát nhân không cần phải làm gì nữa. Nhưng nếu trên người nạn nhân có hình xăm, hung thủ sẽ lột da nạn nhân xuống làm thành đồ trang trí, theo một cách nào đó, đây chỉ là một sự trùng hợp. Đương nhiên, ngoại trừ điều này ra, hung thủ cũng sẽ xăm lên da nạn nhân ký hiệu chữ “Vạn” nữa.”

“Chúng ta chưa biết quy luật giết người của hung thủ, nhưng có thể đoán ra một cách cơ bản —— nếu mục tiêu là những người có chữ “Vạn”, hung thủ sẽ không giết người này.”

Mất một lúc lâu sau, Hà Tiểu Vĩ mới xem như đã hiểu.

“Trời, đúng là quá tà môn. Nhưng chữ “Vạn” này của Phật giáo, hình như có nghĩa như là may mắn, cát tường? “卐”đổi ngược lại thành “卍”… Tóm lại, nó có thể bảo vệ chúng ta. Nhưng mà…. Vậy thì chẳng phải có vẻ như tên sát nhân theo đạo Phật?”

“Chậc, nếu sát nhân theo Phật thì sao lại muốn giết người?”

“Sát nhân không nhất định theo Phật, mà có một loại tín ngưỡng khác.” Chu Khiêm trầm giọng nói.

“Sát, sát nhân tin cái gì?” Người hỏi là Ba Đồ Phi.

“Trong Phật giáo, ký hiệu này có thể được sử dụng theo cả hai hướng. Chữ thập ngoặc của Đức quốc xã, hay chữ thập, là chữ vạn duy nhất ở bên phải như chúng ta đã thấy. ”

Chu Khiêm nói: “Chưa từng nghe qua à? Trong thế chiến thứ hai, Đức quốc xã sẽ lột da của phạm nhân trong trại tập trung làm chụp đèn da người.”

Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ, Ba Đồ Phi đều: “Đm…”

“Ký hiệu này cũng giống như của Đức quốc xã, chỉ là màu sắc và góc độ không giống với ký hiệu của Phật giáo.”

“Hiện tại chúng ta nhìn thấy chữ “Vạn” bị khắc trực tiếp vào da người, dù sao cũng đã không thể nhìn rõ được màu sắc, góc độ cũng có thể biến đổi bất kỳ lúc nào. Cho nên tôi mới nói, không nhất định là ký hiệu của Phật giáo, mà có lẽ tên sát nhân sùng bái Đức quốc xã.”

Chu Khiêm nói: “Cho nên, mọi thứ đã được giải thích.”

“Kẻ giết người hàng loạt tôn thờ Đức quốc xã, lấy việc giết người làm niềm vui. Khi muốn tấn công ai đó, sát nhân nhìn thấy chữ ‘卐’ trên người của người đó, và sẽ xem người đó như đồng loại, vì vậy sát nhân sẽ không giết người đó nữa.”

“Nhưng nếu trên người của người đó không có ký hiệu này, hắn sẽ ra tay rất tàn nhẫn.”

“Giết người xong, nếu trên người của nạn nhân có hình xăm đẹp, sát nhân sẽ bắt chước chuyện Đức quốc xã từng làm, lột phần da có hình xăm, khắc một chữ “Vạn” lên, biểu đạt tín ngưỡng của mình. Cuối cùng, dùng một ít thủ thuật hóa học để xử lý chống phân hủy, dùng tấm da người đó làm vật phẩm của mình, giống như những thứ được trưng bày trong triển lãm C.”

Hà Tiểu Vĩ: “Đm, vậy chúng ta xin thợ xăm xăm cho chúng ta một chữ “Vạn”, chúng ta thành Đức quốc xã à?”

“Không, đừng tự đặt nặng tâm lý như thế chứ, Tiểu Vĩ.”

“Thứ này trong mắt anh là gì thì nó chính là cái đó. Chúng ta cứ xem nó như ký hiệu Phật giáo cầu bình an là được.”

An ủi Hà Tiểu Vĩ hai câu, trong lòng vẫn còn một câu, Chu Khiêm không nói ra.

Bỗng nhiên anh có một dự cảm xấu ——

Liệu toàn bộ khách sạn Saiyan có phải là trại tập trung để tên đồ tể ẩn nấp trong chỗ tối hay không?

Hơi nhíu mày, tạm thời không nghĩ sâu hơn, Chu Khiêm đi về trước hai bước, sau đó bỗng nhiêu quay đầu, nhìn thấy Ba Đồ Phi và ba đàn em của mình đi đến.

Chu Khiêm cười cười, giơ tay làm tư thế cản lại: “Khoan đã, mấy anh muốn làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là xin thợ xăm xăm cho một chữ “Vạn”!” Ba Đồ Phi nói xong, bỗng thấy có gì đó không ổn.

Ba Đồ Phi liền nhìn Chu Khiêm, quả nhiên thấy anh đang nở nụ cười sung sướng.

“Sao mà dễ dàng như thế được? Anh không nghe hướng dẫn viên nói à? Muốn nhờ thợ xăm xăm thì cũng phải xem duyên phận. Đừng nói đồng Lam Cảng đắt đỏ, dù anh có chịu bỏ tiền, thợ xăm cũng chưa chắc chịu xăm cho anh. Nhưng mà ——“

Không chờ Ba Đồ Phi mở miệng, Chu Khiêm đi đến bên cạnh Bạch Trụ.

Chu Khiêm kéo Bạch Trụ như một linh vật đến trước mặt Ba Đồ Phi, khoe khoang nói: “Vừa rồi thợ xăm nói anh trai của tôi có làn da để làm một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất! Cho nên, nếu anh tôi đồng ý nói giúp các anh, thợ xăm chắc chắn sẽ đồng ý.”

Chu Khiêm hồn nhiên cười, nhưng Ba Đồ Phi hiển nhiên đã nhìn ra được âm mưu của anh.

Cố gắng nuốt lời th ô tục xuống, Ba Đồ Phi uất nghẹn hỏi Chu Khiêm: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

“Ây da, đại ca Ba! Tôi thích nói chuyện với những người thông mình thức thời như anh đó!”

Chu Khiêm vui vẻ cười, thấm thía mà nói: “Anh thấy đó, thật ra không phải tôi đang nhân cơ hội lừa tiền anh đâu. Nhưng khi ở trên bãi biển, anh lại muốn giết tôi!”

“Khi đó anh còn nói rõ, anh muốn mạng tôi, anh muốn lĩnh thưởng từ quân đoàn Đào Hồng! Cho nên, tôi chỉ đang lo lắng cho số phận của mình thôi.”

“Bây giờ tôi giúp các anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chờ đến khi ra ngoài… Các anh muốn giết tôi thì phải làm sao đây? Cho nên, đồng vàng, đạo cụ có thể giết người, toàn bộ đạo cụ khác, các anh cứ giao ra đây đi!”

Nghe xong, đàn em Trần Đại Mễ của Ba Đồ Phi tiến lên.

Hắn đã bị Chu Khiêm chọc tức, đỏ mặt tía tai nói: “Cậu, cậu nói nhiều như thế không phải để giúp chúng tôi, mà là vì ——”

“Đúng vậy, nếu không giải thích rõ ràng cho các anh, các anh sẽ không hiểu được.”

“Các anh không hiểu thì làm sao mà ngoan ngoãn giao tiền và đạo cụ ra đây?”

Chu Khiêm ôm chặt cánh tay của Bạch Trụ, đầu còn nghiêng ngả trên bả vai đối phương.

Sau đó anh tươi cười nhìn Ba Đồ Phi: “bây giờ tôi muốn đi xăm rồi. Các anh nhớ tranh thủ thời gian nha. Tôi khuyên các anh nên nghĩ thoáng một chút, trong phó bản này không dùng được gì đâu. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.”

“Đúng rồi, tôi nhắc lại, tôi muốn toàn bộ đạo cụ và đồng tiền vàng, các anh đừng nghĩ đến việc giữ lại.”

“Tôi sẽ cho các anh uống thuốc nói thật. Đạo cụ này không bị phó bản hạn chế. Tôi sẽ thẩm vấn từng người có thành thật giao hết đồ ra hay không! Nếu có người nói dối hoặc giữ lại đồ, tôi sẽ để người đó tự đi tìm đường chết.”

Nói xong, không quan tâm  đến sắc mặt của bốn người kia, Chu Khiêm kéo Bạch Trụ, đưa mắt ra hiệu với Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao, bốn người họ dẫn người gầy gò từ gian triển lãm D vào trong khu làm việc.

Trong khu làm việc, nhìn thấy Bạch Trụ và Ẩn Đao đến, hai mắt Thường Thụ phát sáng lấp lánh: “Trời ơi, hai người đồng ý rồi ư?!”

Chu Khiêm dẫn đầu tiến lên một bước: “Đồng ý, nhưng vẫn có điều kiện kèm theo. C húng tôi nghe danh anh đã lâu, cũng muốn được anh xăm cho. Cho nên, anh có thể giúp chúng tôi xăm được không?’

“Được được. Chỉ cần có thể xăm hình lên hai cậu trai đây, cái gì tôi cũng đồng ý!” Thường Thụ đáp: “Chúng ta…”

Chu Khiêm giơ tay trái lên trước: “Tôi xăm trước, anh xăm giúp tôi chữ “Vạn” nhé.”

“Không thành vấn đề. Các cậu ở khách sạn Saiyan đúng hông? Ở đó nghe nói có ma ám, xăm chữ nà chắc chắc có lợi!”

Thường Thụ nói xong liền bắt đầu chuẩn bị công tác.

Bạch Trụ đi đến bên cạnh Chu Khiêm, không nói gì, chỉ yên lặng giơ tay phải của mình ra.

“Anh làm gì vậy?” Chu Khiêm hỏi.

Bạch Trụ đáp: “Đau thì nắm tay anh.”

Chu Khiêm cười: “Anh nghĩ bây giờ mình đang đi chích ngừa khi học tiểu học hả?”

Bạch Trụ không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Chu Khiêm.

Chu Khiêm cũng nhìn y, sau đó chợt nghĩ đến một vấn đề.

Vấn đề Chu Khiêm nghĩ đến không liên quan đến phó bản, mà liên quan đến trò chơi.

Da của Bạch Trụ đúng là khá tốt, Chu Khiêm hoàn toàn đồng ý. Nhưng anh thấy da của Ẩn Đao rất thô ráp.

Hơn nữa, có nhiều người chơi như vậy, vì sao thợ xăm lại cảm thấy chỉ có da của hai người này đẹp, còn muốn xăm cho họ?

Ngoài ra, khi biết người chơi ở khách sạn Saiyan, dù hai người họ không đề cập đến, thợ xăm phỏng chừng cũng chủ động đề nghị xăm cho họ một chữ “Vạn”.

Như vậy thì anh có thể đưa ra một giả thuyết lớn mật, những tình huống như thế này tồn tại là vì phó bản đang bảo vệ người chơi cấp Thần.

Trong trò chơi, hệ thống huấn luyện của người chơi cấp Thần hoàn toàn khác so với người chơi thường.

Sự việc trong hiện thực có liên quan đến họ cũng phức tạp hơn, ví dụ như khu X của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.

—— Không giống với người chơi bình thường, việc đào tạo người chơi cấp Thần có vẻ tốn kém hơn rất nhiều.

Để giúp người chơi cấp Thần luyện tập tỉ lệ tương thích với người chăn chiên của mình, hệ thống sắp xếp họ vào phó bản nhỏ như thế này, kết hợp cùng với người chăn chiên.

Cùng lúc đó, để họ không đột nhiên phát cuồng tàn sát những người chơi bình thường khác, sau khi vào phó bản, hệ thống sẽ mạnh mẽ kiềm hãm năng lực của họ.

Nhưng nếu việc đào tạo người chơi cấp Thần không dễ dàng, hệ thống đương nhiên sẽ không khiến họ dễ dàng chết đi.

Cho nên phó bản sẽ có ưu đãi cho người chơi cấp Thần, đảm bảo tỉ lệ sống sót cho họ.

Từ đây cũng có thể nhận ra, hệ thống huấn luyện giữa những người chơi hoàn toàn khác nhau.

Bạch Trụ và Ẩn Đao có thể phát huy năng lực chiến đấu mạnh mẽ của mình trong trò chơi.

Còn những người như Chu Khiêm, khi huấn luyện đến bước cuối cùng, có lẽ hơn phân nửa là huấnt luyện về vấn đề trí nhớ và trí thông minh.

Có lẽ thấy Chu Khiêm ngẩn người một lúc lâu, Bạch Trụ cúi đầu hỏi: “Em nghĩ gì vậy?”

Chu Khiêm ngồi trên ghế ngẩng đầu, gần gũi mỉm cười với Bạch Trụ: “Không có gì, em chỉ thấy rằng có thể anh là linh vật giúp em qua màn.”

Nói xong, không nhìn Bạch Trụ nữa, Chu Khiêm giơ cánh tay phải lên, nói với thợ xăm Thường Thụ: “Tôi muốn xăm ở đây một chữ “Z”.”

Hà Tiểu Vĩ ngáp một cái phía sau Chu Khiêm: “Ha ha, tôi biết rồi nha. Chữ “Z” có nghĩa là “Chu” trong Chu Khiêm đúng không!”*

*Pinyin của chữ 周 (Chu) là “Zhou”

“Khiêm à, lúc trước tôi đã thấy cậu giống mấy thằng nhóc nhà quê học đòi*. Tôi gặp nhiều người như thế này lắm, thường xăm tên mình lên tay, hồi cấp hai tôi cũng đã từng như vậy. Nhưng cậu lớn rồi sao còn làm trò này làm gì nữa?”

*杀马特 (sái mã đặc): Những người trẻ tuổi thích bắt chước ăn mặc theo phong cách Nhật Bản và rock Âu Mỹ từ những năm 2008 ở Trung Quốc, thường để tóc dài, màu tóc sặc sỡ, trang điểm đậm, quần áo cá tính và trang sức kỳ lạ

“À đương nhiên, lúc học trung học ấy, cũng có người xăm tên người yêu của mình lên tay. Nhưng mà Khiêm ơi, tôi biết trạng thái hiện tại của cậu mà. Cậu cũng giống tôi, chúng ta đều độc thân cả!”

Bạn đang đọc Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!