Còn gì bằng được thấu hiểu và yêu thương, đi hết muôn vàn giông tố của cuộc đời, cũng chỉ cần một người cảm thông và hết lòng tin tưởng.
Ái Nghi mỉm cười, hôn phớt qua môi anh.
Cô thu chân lên giường rồi nằm xuống gối, chừa cho anh một khoảng rộng, khẽ gọi:
“Anh đã từng kể cho em nghe về cuộc đời của Lý An Thành, tới đây, em đáp lại cho anh tỏ tường mọi thứ về Lâm Ái Nghi.”
Đêm vắng lặng, chỉ còn sắc đèn vàng nhạt hắt hiu lên màu mắt và khoé môi cong của Lý An Thành.
Anh nhích người nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, kê tay cho cô nằm, ôm lấy vòng eo nhỏ và luồn từng ngón tay vuốt ve làn tóc rối.
“Thuở bé gia đình em ly tán nên chẳng có kỷ niệm nào đáng nhớ cả, anh cũng đã từng nghe qua rồi.
Sau này lớn lên em theo nghiệp diễn, ngày ngày hóa thân vào các nhân vật thiện ác khác nhau tạo chút đặc sắc cho đời, ấy vậy mà… đời lại lắm khúc ngoặt bi ai.”
Cô chầm chậm hồi tưởng, kể cho anh nghe từng thước phim trái ngang diễn ra theo từng năm tháng.
Từ chuyện Lý Cảnh Chiêu hủy hoại tên tuổi của cô để đưa Lâm Thục Khuê lên nắm giữ danh hiệu “ngọc nữ điện ảnh”, cả chuyện mình chẳng còn điểm tựa, lang thang không còn nơi để về, rồi chấp nhận lời cầu hôn vội vàng của Lưu Túc, khiến cái kết sau đó là hồn lìa khỏi xác, hình hài vụn nát trong lò hỏa thiêu.
“An Thành, sở dĩ em không kể chuyện này cho anh nghe sớm hơn, là vì em sợ anh biết em có một quá khứ bị đồn đoán là không sạch sẽ.
Dù cho em hiểu rõ là bản thân mình không lang chạ với người đàn ông khác, nhưng khắp cái đất Thẩm Khấu này, cả đất nước này đều mắng em là con điếm chẳng hơn, vết nhơ đen đúa ấy cả đến lúc chết đi em còn chưa rửa sạch được.
Em cứ ngỡ xác thân đang mang không mẹ không cha, không họ hàng thân thích, mà nào ngờ… lại là con gái của đồng phạm giết chết mẹ anh.”
Cô nép vào ngực anh, bật cười chua chát: “Đời muôn màu muôn vẻ, đời cũng thật biết cách chia rẽ yêu thương!”
Sương đêm ngoài kia giăng ngập lối, tràn cả vào gian phòng nhỏ, lấp đầy màng mắt của hai kẻ từng là “nạn nhân” của một thời dập nát.
Lý An Thành hôn lên vầng trán người thương, miết nhẹ cánh môi hồng, thì thầm thật khẽ lời từ tận đáy tâm can.
“Em biết không? Anh yêu tâm hồn em thuần khiết, yêu ánh mắt và nụ cười xuất phát từ chính con người thật của em.
Một năm trước, một tháng trước, hay một giây trước đều đã là quá khứ, em có yêu ai, em bên ai, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm hiện tại của chúng ta cả… Mỗi chúng ta đều là tờ giấy trắng, còn thiên hạ ngoài kia là hộp bút chì màu, họ tự cho mình cái quyền được tô vẽ màu sắc mà họ cảm thấy thỏa mãn.
Vậy nên em đừng quan tâm họ nói gì nghĩ gì, em hãy cứ là em tươi sáng nhất, đời hắt lên em màu mực đen tối nào anh cũng sẽ lau sạch hết cho em.”
Đời thênh thang rộng lớn, ta lại như ngọn cỏ trên những thảo nguyên xanh, bốn mùa đổi thay tốt tươi rồi héo úa, còn có lúc bị chà nát dưới gót chân của những kẻ đăng trình.
Ta đâu có quyền chọn được sống thảnh thơi, bão cát qua đời ta bao lần cay mắt, lệ rơi thì lau, cạn rồi lại vươn lên mà sống.
Được mấy lần trải qua xuân hạ thu đông mà uống hoài giọt đắng, chọn đúng người, đi đúng đường thì mật ngọt sẽ chảy vào tim thôi…
Hai người họ ôm chặt lấy nhau, nghe nhịp tim vì nhau mà đập, lời cất giấu đã san sẻ hết chẳng còn chôn trong lòng một chút nhỏ nhặt nào.
Dòng tĩnh lặng kéo dài thật lâu, mới có người lên tiếng phá vỡ.
“Anh đã điều tra được kẻ mua chuộc cán bộ ở trại giam thả Lưu Túc ra rồi, nhưng mà người này…”
Lý An Thành ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không, Ái Nghi ngẩng đầu đè lên ngực anh, cười gượng gạo.
“Là ba của em có phải không?”
“Sao em biết?”
“Tuy em và ba không gần gũi nhưng em cũng biết một số mối quan hệ của ông ấy ở bên ngoài.
Có lẽ Lâm Thục Khuê hận em nên đã hiến kế với ông ấy, mượn tay Lưu Túc để diệt trừ em.”
Nghe lời cô thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng sao Lý An Thành cảm thấy toàn thân đau nhói, anh hận bọn người chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình, hận họ làm tổn thương đến cô gái nhỏ mỏng manh của anh.
Thù của mẹ cần phải trả, thù của vợ cũng không thể bỏ qua.
“Em muốn xử lý họ thế nào? Anh làm giúp cho em.”
Ái Nghi trầm mặc một lúc rồi khẽ lắc đầu, “Hay là thôi đi, dù gì ông ấy cũng là ba ruột của em, Lâm Thục Khuê cũng đã chẳng thể tác oai tác quái được nữa rồi…”
Lý An Thành nhíu mày, lên tiếng cắt ngang: “Ơn sinh dưỡng có thể nhắm mắt bỏ qua một lần, xem như từ nay em không còn nợ ông ấy nữa.
Nhưng loại người lòng dạ hiểm ác thì không thể tha, anh không cho phép em lương thiện để họ nuôi quỷ ma trong người, sau đó lại tiếp tục tính kế hãm hại em.
Lần này để anh quyết, em cứ đợi kết quả là được.”
Mỗi lần Lý An Thành nghiêm túc, Ái Nghi đều không thể phản bác, thôi thì cứ để Lâm Thục Khuê nhận báo ứng của mình, gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi!
Đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng, Ái Nghi phải quay về trước khi Lạc Xích thức dậy.
Mặc dù trăm ngàn lần không muốn nhưng Lý An Thành đành phải chiều theo ý cô.
Anh gọi điện cho Tiêu Gia, bảo cậu ấy kêu thêm người hỗ trợ để cô an toàn vào nhà rồi nắm tay cô xuống lầu, lái xe đưa cô đi.
Đèn đường vẫn soi sáng từng ngõ ngách, cái lạnh vẫn quanh quẩn thiêu buốt con người.
Chiếc Pagani Huayra chầm chậm lướt qua những con đường trống trải, Lý An Thành nắm chặt tay Ái Nghi, lòng tê dại vì không đành lòng xa.
Anh dừng lại trước một con hẻm vắng, kéo cô ngồi lên đùi mình, nhét điện thoại của anh vào trong ngực áo cô, rồi buồn rầu nói:
“Nếu bị bọn họ ức hiếp thì phải nói với anh ngay, không được nhẫn nhịn có biết chưa? Khi nào em quay phim trở lại anh sẽ tới đón em đi đăng ký kết hôn, đừng làm chuyện nguy hiểm, cần gì cứ sai bảo anh là được.”
Ái Nghi bật cười, dụi mặt vào hõm cổ của anh “dạ” một tiếng thật ngọt.
Lý An Thành cứ cảm thấy không nỡ, anh nâng cằm của cô lên, hôn nhẹ cánh môi một cái, thấy không đủ lại hôn sâu thêm.
Luồn bàn tay vào trong eo cô vuốt ve lên xuống, đến móc khóa áo lót, cô đè tay anh cản lại, nhẹ lắc đầu.
“Trời sắp sáng rồi.”
Lý An Thành chậc lưỡi, luyến tiếc hôn lên xương quai xanh của cô, giọng trầm khàn đặc.
“Tối nay đừng khoá cửa, anh muốn ngủ cùng em.”
Nói rồi, lại hôn khắp mặt cô mấy lần mới để cô ngồi về chỗ cũ, sau đó lái xe tới trước cổng biệt thự.
Tiêu Gia và những người khác đã có mặt bắc sẵn thang để Ái Nghi leo qua tường rào, họ còn hỗ trợ ở bên trong để cô leo lên và leo xuống, sau đó dựng thang lên tầng hai để cô dễ dàng trèo qua lan can.
Lý An Thành đứng bên dưới nhìn Ái Nghi đã an toàn đứng trên ban công phòng ngủ vẫy tay với mình, anh mới gật đầu mỉm cười rời đi.
Ba chiếc ô tô vừa hòa vào làn đường, Tiêu Gia liền vượt lên, cung kính hỏi:
“Thiếu gia, hôm nay chúng ta có kế hoạch gì không?”
Màu mắt của Lý An Thành đã đen sâu hun hút, sắc mặt lạnh lùng tối tăm, anh bỏ lại một câu không đầu không cuối rồi đạp thẳng chân ga tiến thẳng lên phía trước.
“Mợ hai nhà họ Lý khó thở, phải loại rác ra khỏi xã hội để không khí trong lành hơn.”.