Anh đâu phải là biển mà nhịp tim rạt rào như sóng cả, âm vọng phập phồng êm ả tựa thơ ca, ru hồn em dìu dịu như đang mơ, như bay bổng vào vùng trời không thực.
Nép mái đầu sát vào lồng ngực ấm, Ái Nghi muốn đắm chìm trong giấc chiêm bao, cô nhắm mắt im lặng thật lâu, nguyện mong sao phút giây này không bao giờ vụt mất.
Đừng thêm một khắc nữa, trời cũng đừng sáng nữa, bình minh chẳng chói lóa biết đâu thù hận sẽ bị bóng tối nhấn chìm đi, chúng nằm yên dưới đáy biển sâu rồi chôn vùi vào lòng huyệt mộ, kẻ gian manh xảo quyệt cũng tiêu tán như bọt biển nhạt màu từ từ vỡ nát rồi dần dà biến mất khỏi thế gian.
Tiếng thở dài phát ra từ đầu mũi của Ái Nghi thổi nóng bờ ngực của Lý An Thành, cô không nói nhưng anh vẫn cảm nhận được những mỏi mệt chất chồng trong tâm khảm, vì anh chưa đủ tốt nên phiền muộn trong cô mới xếp đầy, thế thì nỡ lòng nào anh hỏi tội cô thêm.
Thả vài cái hôn lên làn tóc đen tuyền, anh vuốt tấm lưng thon gầy của cô, khẽ nói:
“Anh đưa em đi tắm nhé, ngâm mình trong nước ấm sẽ thoải mái hơn.”
Rõ ràng là Lý An Thành chỉ muốn chăm lo cho vợ mình, nhưng câu từ của anh lọt vào tai Ái Nghi lại ra một ý nghĩa ám muội khác.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh thẳng thừng từ chối:
“Không cần, em có thể tự tắm sạch sẽ, anh ở ngoài này đợi đi.”
Cô không cho Lý An Thành ba hoa đưa đẩy, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của anh rồi chạy vào phòng tắm, anh đứng yên tại chỗ trông theo, môi cong lên cười ngọt.
Chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều được nhìn thấy dáng dấp đáng yêu ấy, được tiếp nối niềm vui từ đôi mắt sáng rực như ban mai, thì đoạn đường phía trước có gian truân đến mấy anh cũng sẽ dũng cảm mà vượt qua tất cả.
Rời khỏi làn nước ấm Ái Nghi phát run giống như bị cảm lạnh, cô mặc bộ váy ngủ vào thật nhanh rồi chạy như bay ra ngoài phi ngay lên giường rúc vào trong ngực Lý An Thành run lên lẩy bẩy.
Mái tóc mới gội xong còn ẩm ướt cạ vào cằm của anh, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ thịt da cô toả ra vô cùng dễ chịu.
Lý An Thành ngồi dậy mở ngăn kéo tủ tìm máy sấy tóc rồi để cô nằm lên đùi mình bật máy làm khô tóc cho cô.
Tay anh ấm và gió cũng ấm làm hai mắt Ái Nghi lim dim khép lại, bao mệt nhoài cũng tan biến hết đi.
Khung cảnh trầm lắng chỉ có tiếng “ồ ồ” khe khẽ của máy móc và ánh vàng trầm bao trọn nửa không gian, màu đèn sáng ngà soi chưa hết gương mặt của Ái Nghi nhưng vẫn nhìn rõ làn mi dài kia đã rũ kín.
Luồn từng ngón tay vào trong nếp tóc đảm bảo đã khô ráo Lý An Thành mới tắt máy rồi nằm xuống cùng cô, anh nghĩ là cô đã ngủ rồi nên động tác rất nhẹ nhàng sợ cô giật mình thức giấc, nhưng khi tấm chăn vừa phủ kín lấy hai người thì giọng nói nhẹ nhàng lại khe khẽ vang lên:
“Ngày mai hai tên đàn em của Lạc Xích trở về rồi anh đừng đến sớm quá, nguy hiểm lắm.”
“Ngày mai anh sẽ không đến nữa.”
Ái Nghi choàng mở mắt, cô ngẩng đầu, tỳ cả hai tay lên ngực Lý An Thành, tưởng là anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích:
“Em bảo là anh đừng đến sớm, chứ đâu có ngăn không cho anh đến nữa.” Cô lườm nguýt, bắt đầu dò xét thái độ của anh, nghi ngờ hỏi:
“Hay là anh có cô nào khác ở bên ngoài rồi?”
Đã lâu rồi Lý An Thành không được nhìn thấy nét mặt ghen tuông này của Ái Nghi, dường như anh quá “ngoan” nên cô chẳng bao giờ tra hỏi anh đã đi đâu, với ai hay làm gì.
Vì thế khi nghe cô chất vấn anh lại muốn tận hưởng nhiều thêm chút nữa, để trong chuyến đi xa này đỡ phải nhung nhớ khôn nguôi.
Lý An Thành chỉ cười mỉm không trả lời làm những thắc mắc trong Ái Nghi hóa thành bão táp.
Cô trừng mắt, vươn tay ra bóp lấy cổ của anh, nghiến chặt răng hăm dọa:
“Nói, hồ ly đó là ai?”
Cổ họng của Lý An Thành bị nghẽn lại khiến giọng cười vui vẻ kia bị đứt đoạn, anh xoa tròn nắm tay nhỏ, bình thản mở miệng:
“Giết anh rồi em sẽ thành góa phụ đấy.”
Biết là anh đang đùa nhưng tự dưng trong lòng Ái Nghi lại dâng lên một cỗ bất an, rõ ràng bọn họ đang sống trong thời bình mà giống như sắp trải qua đạn bom khói lửa, dẫu không nói thành lời nhưng hai từ “chết chóc” giống như ma như quỷ, sợ bất thình lình nó sẽ ám vào thân.
Cô từ từ thả tay ra, nằm úp lên người anh, đầu ngón tay vân vê chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, buồn rầu hỏi:
“Sao ngày mai anh lại không đến? Em không thích ngủ một mình đâu.”
Câu nũng nịu của Ái Nghi như dòng suối dịu mát chảy róc rách vào trong tim của Lý An Thành, khiến từng vách ngăn hóa rong rêu giữ chặt lấy rồi chứa thật đầy để lúc thấy nhớ sẽ giở ra soi.
Anh kéo ngón tay của cô lên miệng, hôn nhẹ nhàng rồi da diết, nếu có thể nuốt anh sẽ nuốt ngay vào bụng, hoặc nếu như có thể tách linh hồn ra từng lớp nhỏ anh cũng sẽ trộm lấy một phần rồi bỏ vào túi để mang theo.
Chưa xa nhau bắt đầu thấy nhớ, anh ôm siết lấy cô, cất ra tiếng thở dài:
“Sáng mai anh phải tới thành phố Mộc Khê một chuyến, người của chúng ta điều tra được cựu cán bộ giám định pháp y cái chết của mẹ anh năm xưa từng có thời gian lưu trú ở đấy trước khi mất tung tích.
Anh muốn dò tìm kỹ thêm lần nữa, phải lôi bằng được tất cả đồng phạm của Trịnh Hà ra ánh sáng để bọn họ phải trả giá cho tội ác đã gây ra.
Đồng thời cũng lôi kéo một số cổ đông của tập đoàn về phía mình, để ngày nhậm chức sẽ toàn quyền quyết định xoá sổ Lý Cảnh Chiêu ra khỏi nhà họ Lý.”
“Anh muốn nắm quyền điều hành tập đoàn Âu Á sao?”
Lý An Thành gật đầu không giấu giếm: “Đúng vậy, dù Lạc Xích đã xuất hiện nhưng để lật lại vụ án đã hơn hai mươi năm vẫn rất khó khăn, hơn nữa Lý Cảnh Chiêu đang có con tốt thí mạng, muốn diệt trừ mẹ con của hắn thì phải thâu tóm hết tất cả những thứ hắn có thể được phân chia sở hữu, một khi hắn ta đã vào đường cùng thì chúng ta chắc chắn sẽ bội thu.”
Ái Nghi không hiểu mấy về kế hoạch của anh, nhưng một kẻ điên như Lý Cảnh Chiêu nếu bị dồn vào chân tường sẽ phát dại mà cắn bậy, An Thành làm thế thì có khác nào giống như cô - lấy thân mình ra làm mồi nhử.
“Anh à, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Em cứ yên tâm, anh đã tính toán rất tỉ mỉ rồi, em ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn, ngủ nghỉ cho thật tốt, đừng vận động mạnh coi chừng ảnh hưởng đến con.”
Lý An Thành xoa xoa bụng của cô, tưởng tượng ở đây đang có một sinh linh nhỏ, Ái Nghi gạt mạnh tay anh ra, quay lưng đi hừ lạnh:
“Con của anh cưỡi tên lửa để bay chắc, mới chỉ có một đêm mà đã tượng hình rồi.”
Tưởng nói thế anh sẽ thôi đùa giỡn, nhưng anh vẫn mặt dày tựa cằm lên cổ của cô hết sức tự tin.
“Con của Lý An Thành là phải thế, đánh dạt hết đối thủ yếu rồi thẳng tiến về đích, nếu em không yên tâm thì bây giờ chúng ta tiếp thêm sức mạnh cho con có chịu không?”
Anh còn chưa nghe cô trả lời thế nào tay đã luồn vào trong váy, Ái Nghi ngồi bật dậy trừng anh, mắt mũi đều đã ửng hồng.
Lý An Thành thấy lệ mỏng đã đọng hoen mi liền hốt hoảng kéo cô ôm vào lòng vuốt ve an ủi.
“Anh chỉ đi có bốn ngày thôi, nếu xong việc sớm anh sẽ lập tức về ngay với em mà.”
Ái Nghi dụi mặt vào hõm cổ của anh, bao nhiêu tích tụ vỡ oà ra thành nước mắt:
“Lần này không được giống như lần trước đấy, nếu anh về trễ em sẽ không sinh con cho anh đâu có biết chưa?”
Lý An Thành gật đầu, lời hứa hẹn mắc nghẹn không thể thoát ra, hôn lên vầng trán nhỏ của người thương, tiếc nuối hoài hành trang mang theo chẳng có cái nắm tay bé nhỏ.
Yêu nhau sao mà khổ đến thế? Đâu cách sông Ngân Hà, đâu đợi cầu Ô Thước, đâu phải rời rạc muôn đời, mà khổ lụy như tận mấy kiếp mới trùng phùng nối tiếp nợ duyên….