Quan trọng hơn cô còn mang theo một tâm lý muốn trả thù Hạ Tiểu Bạch.
"Chị Tiểu Bạch đã nói mời khách, vậy tôi liền không khách khí nữa."
Hạ Tiểu Bạch tay ngọc nâng má nhìn Ôn Nhã Nhã: "Em có thể ăn bao nhiêu, cứ tùy tiện gọi không cần khách khí."
Sở Tiêu Tiêu cũng không khách khí, từ nhỏ đến lớn hắn đối với tiền không có hứng thú, tiền đối với hắn mà nói cũng chỉ là một con số.
Từ khi hắn hiểu chuyện, thì đã biết gia đình của mình không thiếu tiền, nên không chút khách khí gọi rất nhiều.
Ôn Nhã Nhã cũng gọi rất nhiều món đắt tiền nhưng mà không no bụng, cuối cùng cô thậm chí gọi một suất ăn rất đắt tiền dành cho trẻ em.
Cuối cùng, Hạ Tiểu Bạch nhìn hóa đơn, trong lòng cũng đang chảy máu, hai đứa nhỏ này vậy mà lại gọi đồ ăn hơn 300 tệ.
"Em … ăn có hết đồ ăn không, lãng phí đồ ăn là không tốt."
Ôn Nhã Nhã tay phải cầm bánh McFlurry dâu tay, tay trái cầm một cái burger thịt bò dày phô mai ba lớp.
Vừa ăn vừa nói chuyện không rõ chữ: "Nếu ăn không hết có thể gói lại mang về cho chó ăn."
"Nhà tôi có nuôi hai bé Husky rất đáng yêu."
"Nếu như cảm thấy đắt cũng đừng có học người lớn mời khách, cô cũng chỉ là học sinh như tôi mà thôi, hừ."
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch khẽ co giật, đồ ăn chó nhà các em ăn còn xa hoa hơn cả anh nữa.
Anh cũng chỉ có thể biến nỗi đau và tức giận của mình thành cảm giác thèm ăn, ăn món cánh gà nướng Orleans cùng với khoai tây chiên ở trên bàn.
Hạ Tiểu Bạch cắn ống hút bằng đôi môi mềm mại đỏ mọng, trên bàn có một lon coca.
Cứ bị Sở Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm cảm thấy thật là không thoải mái.
Nhưng mà cũng có lợi, những tên xung quanh muốn tiến lên xin wechat đều bị anh ta mắng cho rời đi, không hề thương tiếc chút nào.
Hạ Tiểu Bạch vẫn giữ nguyên vẻ tao nhã, gắp một miếng gà rán nhúng vào chút sốt cà chua, khẽ hé hàm răng trắng như tuyết, cắn một miếng tràn ngập hương vị vui vẻ.
“Chị Tiểu Bạch đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, ăn uống cũng rất tao nhã.” Sở Tiêu Tiêu ngốc nghếch cười một tiếng.
Cậu ta lại chán ghét nhìn Ôn Nhã Nhã ở bên cạnh nói.
“Quả nhiên chính là một cô bé, há to miệng ăn uống không hề tao nhã một chút nào.”
“Vẫn là chị Tiểu Bạch ăn uống tao nhã, giống như chị của em vậy.”
Thực ra thì Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ học theo Sở Thu Hi.
Ôn Nhã Nhã ở bên cạnh há cái miệng anh đào nhỏ, khóe miệng còn dính đầy kem.
Khuôn mặt tròn đáng yêu tràn đầy vẻ oán giận.
“Ăn đồ đương nhiên phải há to miệng ăn mới ngon, ăn chậm nhai kỹ chả có ý nghĩa gì cả.”
Hạ Tiểu Bạch dùng tay che trán, cạn lời với hai đứa trẻ này.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào hai bím tóc đuôi ngựa của Ôn Nhã Nhã, thật sự muốn nắm lấy một cái.
Tóc đuôi ngựa của một cô bé quả thật là điều đẹp đẽ.
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười nhìn cô: “Nhã Nhã, chị Tiểu Bạch giúp em lau sạch khóe miệng nhé.”
Dáng vẻ trông giống như những tên đàn ông quấy rối…không đúng…nên là phụ nữ chuyện quấy rối dụ dỗ lừa gạt nữ sinh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhã Nhã đỏ bừng, “Không cần chị, tôi tự làm.”
“Tôi cũng có thể ăn uống ưu nhã.”
Hạ Tiểu Bạch cười bất lực, nữ sinh bây giờ cũng thật là khó dỗ.
Thân là một chị gái trà xanh thì không thể tức giận, anh nhất định phải duy trì dáng vẻ bạch liên hoa ở trước mặt mọi người.
“Được rồi, được rồi, vậy em gái Nhã Nhã tự mình lau đi.”
Anh mỉm cười dịu dàng với Ôn Nhã Nhã, hệt như chị hàng xóm đang dạy dỗ em gái của mình.
Ôn Nhã Nhã vẫn vô cùng đắc ý nhận khăn giấy từ trong tay của Hạ Tiểu Bạch để lau miệng.
Lúc này mới nhận ra khăn giấy này sao lại thơm quá, đều là mùi hương trên người chị gái này rất là dễ ngửi.
Hạ Tiểu Bạch sờ bụng dưới, đột nhiên cảm thấy rất muốn đi tiểu, đỏ mặt nói, “Chị đi toilet một lát.”
Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng bước đến trước toilet của McDonald’s, nhưng khi đến trước cửa cả người anh đều sững sờ.
Rốt cục anh nên vào toilet nam hay là nữ!
Nói ra thì từ khi biến thành con gái anh cũng chưa bao giờ vào qua toilet nữ.
Đa phần anh đều nhịn rồi trở về ký túc xá giải quyết, không thì là vào toilet nam nữ chung.
Hạ Tiểu Bạch có chút khó xử gãi đầu, vừa rồi uống một ly nước coca lớn, bây giờ gấp đến không chịu được.
Anh chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày mình sẽ gặp khó khăn trong việc quyết định đi vào toilet nam hay nữ.
Nếu như đi vào toilet nữ, trong lòng của Hạ Tiểu Bạch vẫn còn có một chút kháng cự.
Nhưng mà dáng vẻ của anh bây giờ mà đi vào toilet nam, có bị coi là một nữ lưu manh không, nếu như gặp phải biến thái thì càng thảm hơn.
Mặc dù Trung Quốc không phải là một quốc gia thần kỳ giống như Ấn Độ, ngay cả con tắc kè cũng không tha.
Nhưng mà rừng lớn thì loại chim gì cũng có.
Bỏ đi bỏ đi, đàn ông giả đương nhiên phải vào toilet nữ thật rồi.
Xung quanh người đi toilet càng ngày càng nhiều, toàn bộ McDonald's đều chật kín.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể cố gắng thả lỏng biểu tình mỉm cười, tuy nhiên những giọt mồ hôi lo lắng đã tuôn ra trên vầng trán trắng trẻo mịn màng của anh.
Sau khi Hạ Tiểu Bạch tiến vào, anh hoàn toàn bối rối….xếp hàng…có rất là nhiều cô gái đang xếp hàng.
------
Dịch: MBMH Translate