"Về sau ngươi làm cái gì?" Trương Hằng hỏi.
"Ta... Chẳng hề làm gì." ánh mắt Takeda Tetsuya toát ra vẻ áy náy:
"Ta không nên mặc kệ Kobayashi tại nơi đó, ta muốn... Xuống xe đi kiểm tra tình huống của hắn, nhưng lúc đó ta nghe được tiếng còi cảnh sát truyền tới, lúc đó ta rất sợ hãi, không có dám dừng lại thêm, quay đầu xe vội vàng trốn khỏi cao tốc."
"Hai người bọn họ sau cùng thế nào?" Ameko lộ vẻ không đành lòng.
"Chuyện về sau ta cũng là nhìn thấy trên TV, đài truyền hình đưa tin nói có hai thanh niên bất lương đua xe ngược chiều ở trên đường cao tốc, va vào một chiếc xe vận tải lớn, cuối cùng một chết một trọng thương, người trọng thương vẫn còn ở trong phòng cấp cứu cấp cứu, thế nhưng ba ngày sau cũng không thể chữa khỏi bỏ mình."
"Không thể chữa khỏi là Kobayashi hay là..."
"Là Asano Naoto, trừ lái xe mạnh nhất Nerima hắn còn có một thân phận khác, chú của hắn là Oni Hitomi phó hội trưởng tổ chức Yakuza ( Mafia) lớn nhất Tokyo."
"Thì ra là thế, cho nên đây chính là nguyên nhân ngươi rời khỏi đội xe thay tên đổi họ?"
"Đúng vậy, đó là một trận đấu không công khai, trừ ba người chúng ta bên ngoài không có những người khác biết rõ, mặc dù lúc đó trên đầu kia đường cao tốc còn có một số người chứng kiến, nhưng tầm nhìn rất kém, chúng ta lại là ngược hướng mà đi, chẳng qua là dựa vào những lời khai mơ hồ kia cảnh sát không có cách nào xác định còn có chiếc xe thứ ba tồn tại, bởi vì sợ ngồi tù cùng bị Oni Hitomi trả thù, ta... Lại lần nữa lựa chọn im lặng. Nhưng mà trong lòng của ta cũng không có bất kỳ sự vui sướng khi trốn tránh trách nhiệm, sau đó mỗi một ngày ta đều sống trong áy này với Kobayashi, nếu như ngày đó ta không hành động theo cảm tính, kiên trì không bắt đầu trận đấu kia, liền sẽ không phát sinh chuyện sau này, lúc đó người một chân đạp vào Quỷ Môn quan là ta, nhưng châm chọc là Kobayashi là người đầu tiên bỏ phiếu chống... Sau đó lại vụng trộm đi qua nhà hắn, nhưng cha Kobayashi qua đời từ rất sớm, chỉ có mẹ cùng một người em gái, sau khi phát sinh chuyện này bọn họ rất nhanh liền dời khỏi Tokyo."
"Ngươi gặp mẹ ta sau chuyện này phải không, đã như vậy, vì sao không nỗ lực trải qua cuộc sống yên bình?" Ameko nói.
"Khoảng thời gian sau chuyện kia ta đều sống trong lo sợ, ngay cả đi ngủ cũng không cách nào chợp mắt, thậm chí ở bên gối chuẩn bị kỹ càng di thư, thế nhưng theo thời gian trôi qua, bất kể là cảnh sát hay là Oni Hitomi đều không có ai tìm tới ta, thế là sau một thời gian ngắn ta cho rằng chuyện này liền như vậy trôi qua, bắt đầu khôi phục cuộc sống hàng ngày, ta gặp cô gái ta yêu mến trong khoảng thời gian đó, chúng ta xây dựng gia đình như người bình thường khác, một năm rưỡi sau lại có ngươi, ta thề không lái xe nữa, mở cửa hàng thuỷ sản. Trải qua lúc ban đầu cửa hàng thủy sản cũng không tệ lắm, hết thảy đều đi vào quỹ đạo, cách chuyện kia đã qua sáu năm, thời gian này đủ để lãng quên rất nhiều chuyện, bởi vậy ta hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày ác mộng năm đó sẽ một lần nữa tìm tới ta."
"Y ngươi là gì?" Ameko không hiểu.
"Có lúc trời tối, một mình ta ở cửa hàng thuỷ sản xử lý đơn đặt hàng, đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào một tảng đá, đập vỡ kính, ta tưởng rằng đứa trẻ con ở gần đó trêu đùa, nhưng chạy ra ngoài không nhìn thấy ai, thời điểm trở lại phát hiện tảng đá kia bị một tấm báo cũ bọc lại, mà trang đầu tấm báo cũ kia chính là tai nạn xe cộ trên cao tốc năm đó, trên đó còn có một dòng chữ viết bằng máu —— ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?" Takeda Tetsuya run rơi tàn thuốc:
"Chuyện năm đó trừ ba người chúng ta không có người khác biết rõ, Kobayashi... Tử vong tại chỗ, Asano Naoto ở bệnh viện chăm sóc đặc biệt trong ba ngày, tổn thương lúc đó rất nghiêm trọng, trên báo chí nói hắn luôn trong tình trạng hôn mê, nhưng cũng không bài trừ có lúc sẽ tỉnh táo lại một đoạn thời gian... Tóm lại khi tờ báo kia xuất hiện cuộc sống của ta liền sụp đổ."
"Cho nên khi đó ngươi thật ra không phải bị nghiện cá cược, chỉ là muốn ép mẹ cùng ngươi ly hôn đúng không?"
"Sáu năm trước ta phạm qua một lần sai lầm, kéo Kobayashi vào trong chuyện đó, cho nên ta sẽ không lại phạm sai lầm như vậy." Ông chủ cửa hàng thuỷ sản bình tĩnh nói:
"Ta không hề sợ hãi cái chết, đó là kết cục mà ta đáng được, chân chính Tsuchiya Yosuke liền sớm cùng Kobayashi cùng chết ở trên đường đua kia, kẻ sống sót tên Takeda Tetsuya chẳng qua là áy náy cùng nhu nhược của hắn mà thôi."
"So với cái này, ta càng hiếu kỳ ngươi là thế nào một lần lại một lần từ trên tay Oni Hitomi chạy trốn." Trương Hằng mở miệng nói.
"Nếu như ngươi hỏi chính là rất nhiều năm trước, có lẽ là hi vọng nhìn thấy ta chật vật nghèo túng, có lẽ là vì để cho ta sống trong giày vò, tóm lại bọn họ về sau cũng không lại tới tìm ta, mãi đến chín tháng trước có người thần bí gọi điện thoại cho ta, nói rất nhanh Oni Hitomi sẽ ra tay với ta, để cho ta chuẩn bị sẵn sàng, còn có chuyện tối ngày hôm qua cũng là hắn cho ta biết." Takeda Tetsuya dừng một chút:
"Tốt, chuyện xưa của ta đã kể xong, giống như trước đó ta đã nói chuyện này cùng các ngươi không có quan hệ, chuyện bi kịch năm đó bắt nguồn từ ta, tự nhiên cũng nên để ta tới tự tay kết thúc."
"Chính ngươi cũng không tin cách giải thích này." Trương Hằng nói:
"Bằng không thì ngươi cũng không giả vờ nghiện cá cược, ép Ameko đoạn tuyệt quan hệ." Takeda Tetsuya nghe vậy chìm trong im lặng, một lát sau hắn mỉm cười một cái:
"Cũng nên thử một lần đi, không có khả năng không làm gì." Ông chủ cửa hàng thuỷ sản tâm ý đã quyết, Ameko có chút lo lắng, nàng mở miệng còn muốn nói tiếp chút gì, nhưng sau một khắc khuôn mặt lại thoáng đỏ lên.
Trương Hằng đứng dậy, cầm áo khoác bên cạnh:
"Tài lái xe của ta là ngươi dạy, mặc kệ trước đó ngươi là hạng người gì, ít nhất để cho ta tiễn ngươi một đoạn đường." Takeda Tetsuya nghĩ nghĩ cũng không từ chối, nhìn hai người nói:
"Giúp ta chăm sốc Ameko."
Ba người rời khỏi cửa hàng ăn sáng, Takeda Tetsuya dẫn đầu, hắn kéo ra cửa xe van, lại sau đó hai mắt trợn một cái, ngã vào trong xe. Trương Hằng thu về chén canh nhỏ trong tay, đối với Ameko trợn mắt hốc mồm sau lưng nói:
“ Chuyện năm xưa áy náy đã áp đảo lý trí hắn, căn bản không nghĩ xử lý tình huống trước mắt, trong đầu chỉ có suy nghĩ lấy cái chết để giải thoát, thật có lỗi, ta chỉ có thể dùng phương pháp này để cho hắn tỉnh táo một chút."
"A, a? ... Nha." Ameko giật mình, nàng vẫn còn đang kỳ quái lúc nãy mình muốn nói chuyện Trương Hằng lại không nghiêm túc, vụng trộm nhéo một cái tay của nàng dưới bàn, kết quả lại là kém chút hiểu lầm đối phương.
Nhưng càng kỳ quái chính là... Trước đó bản thân giống như cũng không bài xích chuyện này như trong tưởng tượng.
Ameko nhất thời có chút hoảng hốt, mãi đến khi tiếng Trương Hằng lạitruyền tới:
"Xe này không có kiểm tra hằng năm cùng thủ tục tương quan, chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi."
"Ừm."
Cô gái ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe.
Trương Hằng khởi động xe, đặc biệt chạy lòng còng ở trên đường cái phòng ngừa có người theo dõi, sau 15 phút hắn dừng xe ở trong bãi đỗ xe của siêu thị lớn, mở cửa xe, duỗi ra tay phải của mình.
"Takeda... Cha ngươi vừa rồi kể cố sự bên trong có mấy cái vấn đề."